Giang Hoài Sinh quá mức kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Tướng công, chàng ngồi dậy, g.i.ế.c Hàn thế tử kia cho ta." Ngô thị đứng ở đó, cả người run rẩy nói.
Giang Hoài Sinh khí huyết dâng trào, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Hắn ta nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, cầm kiếm trên tường rồi xông ra ngoài.
Hàn thế tử còn chưa đi, cha hắn ta bảo hắn ta phải đến bái tế Giang đại nhân đã qua đời.
Hắn ta đến phòng của Giang lão phu nhân, còn đang nói chuyện.
Giang Hoài Sinh cầm kiếm xông vào.
Hắn ta cầm kiếm đ.â.m về phía Hàn thế tử.
Giang lão phu nhân bị doạ giật mình, Giang Uyên cũng bị doạ giật mình.
Hàn thế tử né trái né trốn phải, vô cùng linh hoạt, còn trốn sau lưng lão phu nhân, rõ ràng không phải lần đầu gặp loại tình huống này.
Giang Hoài Sinh vốn dĩ võ nghệ bất phàm, từ lần trước bị đệ đệ rạch mặt, khoảng thời gian này càng điên cuồng luyện kiếm, tiến bộ vùn vụt, tiến bộ trong thời gian này còn nhiều hơn tiến bộ trước kia cộng gộp lại.
Giờ khắc này uống rượu say, lại bị thê tử dọa sợ, khí huyết trong người dâng trào, lại có một loại dũng khí không sợ đau.
Rất nhanh đã đẩy Hàn thế tử vào góc tường, cầm kiếm chỉ vào cổ của Hàn thế tử.
"Nghiệt súc, con phát điên cái gì vậy?" Giang lão phu nhân đứng ngay trước mặt, phẫn nộ quát.
Hàn thế tử nhìn mũi kiếm run run trước mặt, nhìn nam tử mặt đỏ tía tai trước mặt, nhất thời cảm thấy vừa sợ hãi vừa kích thích.
TBC
"Đại ca, hà cớ gì cầm kiếm chỉ đệ đệ." Hắn ta mang vẻ mặt vô tội nói.
Hàn thế tử nam sinh nữ tướng, dung mạo bất phàm, đã lớn tuổi rồi, vẫn giống như thiếu niên, môi hồng răng trắng, không có dáng vẻ đứng đắn.
"Ngươi đáng chết, ngươi..." Giang Hoài Sinh ở trước mặt mẫu thân và khuê nữ không nói hết được.
Hàn thế tử lại cười khúc khích nói: "Đại ca hiểu lầm rồi, ta chỉ là cùng tẩu tẩu chăm sóc ngươi, thấy tẩu tẩu có hơi chóng mặt, ta liền đứng đằng sau ôm đỡ một chút, cái gì cũng chưa làm ngươi đã tỉnh rồi."
Giang Hoài Sinh cũng cảm thấy mình không ngủ, chỉ là nằm mơ trong chốc lát, thậm chí còn mơ thấy muội muội Ngọc Loan trở thành Hoàng hậu.
Nhưng vừa rồi Tinh Nhi mặt đầy nước mắt y phục xộc xệch, màn giường rung rung, tiếng thở dốc…
"Ta phải g.i.ế.c ngươi." Giang Hoài Sinh mặt đỏ bừng, trường kiếm ép sát, đã dừng trước cổ của Hàn thế tử.
Giang lão phu nhân ngồi phía trước nghe được lời Hàn thế tử nói, trước mắt đen một mảnh, đầu óc vang lên ong ong.
Bà ta vẫn luôn quan tâm hài tử này, biết nó sống không được như ý như vẻ bề ngoài, Tuệ Vân không hề thích nó, thậm chí còn không nhìn mặt, hài tử này liền thích nữ tử lớn tuổi, thê tử lại c.h.ế.t bệnh hậu trạch không có chủ tử, khó tránh khỏi hoang đường.
Nhưng lại không nghĩ tới, chuyện này sẽ xảy ra ở trước mắt.
Nghe hắn ta nhẹ nhàng nói chỉ ôm tẩu tẩu, cái gì cũng không làm.
Ai tin?
Giang lão phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí canh đặc trong họng dâng lên, nôn một ngụm vào khăn tay, thậm chí còn mang theo tơ máu.
Tức đến mức bốc hỏa.
Nhưng mà lúc này, Hoài Sinh cầm kiếm chỉ vào Hàn thế tử.
Trong lòng Hàn thế tử cũng thấy xúi quẩy, đều trách lão cha, còn bảo hắn ta nhất định phải tế bái bài vị của Giang đại nhân, nói phải thay cha thắp ba nén hương cho hắn, trực tiếp bị bắt quả tang rồi.
Biết thế trực tiếp đi, lần sau lại đến.
Đám thủ hạ kia của hắn ta không phải cho rằng hắn ta lại muốn khinh bạc lão nhân này đi, người đều đã cầm kiếm tới rồi, nhìn không thấy sao, thế mà còn không có chút động tĩnh.
Giang Uyển cũng sụp đổ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện trước mắt này.
Nàng ta có ấn tượng rất tốt với Hàn thế tử, bởi vì trong mơ Hàn thế tử vẫn luôn đối xử với nàng ta cực tốt, có mấy lần bởi vì Hàn thế tử, hóa nguy thành an, hơn nữa Hàn thế tử tặng cho nàng ta rất nhiều rất nhiều món quà quý trọng, thậm chí đối xử với nàng ta như con ruột.
Bây giờ phụ thân giơ kiếm chỉ vào Hàn thế tử.
Giang Hoài Sinh nghe những lời không biết xấu hổ của người này, càng thêm căm hận, trong đầu đều là màn giường rung rung và tiếng thở dốc.
Lúc trước bởi vì Dao cô nói đệ đệ có ý đồ bất chính với Tinh Nhi, cất giấu y phục thiếp thân của Tinh Nhi, hắn ta đã thấy ghê tởm không thôi, trực tiếp cãi nhau với thân đệ đệ, đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng người trước mặt này, người này, hạ tiện.
"Ngươi đáng chết." Giang Hoài Sinh dùng sức vào kiếm, cảm xúc của hắn ta kích động, thân thể lại không lung lay, mà là kiếm lại tiến thêm một bước.
Kiếm đều thấy m.á.u rồi.
Giang lão phu nhân nhìn cảnh tượng huynh đệ tương tàn này, thở cũng cũng trở nên nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hoài Sinh, con đừng xúc động, Ngô thị chính là một tiện nhân, nàng ta, nàng ta lúc đầu liền câu dẫn Trường Thiên, nương vì bảo vệ danh tiếng của nàng ta, vì cuộc sống hoà thuận của các con, nhịn đau đuổi Trường Thiên đi, thật sự, lần này không trách Hàn thế tử, con thả nó đi."
Hàn thế tử nghe được lời của Giang lão phu nhân, khóe miệng hơi co giật, không đến nỗi như vậy đi, Ngô thị kháng cự rất mãnh liệt, căn bản không có ý tứ nửa muốn nửa không, không giống như người sẽ tằng tịu với kẻ khác, làm chuyện như thế này hắn ta đã làm rất nhiều lần, coi như còn có chút kinh nghiệm.
Giang Hoài Sinh bỗng nhiên tức giận gầm lên một câu với Giang lão phu nhân: "Ngươi câm miệng."
Giang lão phu nhân quá đỗi ngạc nhiên, nước mắt lập tức lăn xuống.
Cả đời bà ta chưa từng bị đại nhi tử quát, đừng nói là quát, thậm chí còn chưa từng phản đối một câu.
Chính Giang Hoài Sinh cũng rất ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Cả đời hắn ta chưa quát nương, đừng nói quát, thậm chí còn chưa từng phản đối một câu.
Hắn ta luôn cảm thấy phụ thân mất sớm, một mình nương không dễ dàng, hắn ta phải hiếu thuận gấp đôi, hiếu thuận cả phần của phụ thân để hiếu thuận mẫu thân.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới mẫu thân sẽ nói ra loại lời này.
Nếu như là trước kia hắn ta sẽ tin.
Nhưng nghĩ đến dung mạo kia của đệ đệ, nghĩ đến khi hắn ta đập tĩnh thất, những đường thẳng chi chi chít chít ở trong góc kia, từng nét từng nét khắc sâu ra chữ nương.
Trong nhà sao lại có loại tĩnh thất như vậy, vào trong đó một chút tiếng động cũng không nghe thấy, tối đen không thấy năm ngón, đệ đệ bị nhốt trong đó nhiều lần như vậy.
Hắn ta một lần đã muốn điên rồi.
Ánh mắt đệ đệ nhìn bọn họ chỉ có sát ý, không có chút tình yêu nào, nhìn Tinh Nhi cũng vậy, người dưng nước lã.
Trường Thiê đã từng ở trên lưng hắn ta, đầu dựa vào tấm lưng của hắn ta, gọi hắn ta là ca ca đã c.h.ế.t rồi.
"Nương người đừng nói nữa, nương ép c.h.ế.t đệ đệ, hắn trước kia, suýt chút nữa vì sốt cao mà chết, suýt chút nữa vì ăn nhầm thứ mà bị độc chết, suýt chút nữa vì nhảy sông mà chết, nương luôn nói sao tiểu súc sinh kia không chết, nương, hắn đã c.h.ế.t rất nhiều lần từ sớm rồi, bây giờ Trường Thiên không phải là đệ đệ của con nữa, nương hài lòng chưa? Bây giờ nương còn muốn ép c.h.ế.t Tinh Nhi nữa sao? Tinh Nhi đã làm gì sai?"
Giang lão phu nhân nhìn cần cổ trắng ngần của Hàn thế tử chảy máu, vừa giận vừa vội.
Trong lòng Hàn thế tử ít nhiều gì cũng có chút không bình thường, nghe được lời của đại ca trước mặt nói, còn rất tò mò, Giang nhị này hẳn là phản tặc Giang nhị kia đi, bị hại nhiều lần như vậy còn không chết, mạng có hơi cứng, Giang lão phu nhân này có chút hung ác, chẳng trách tẩu tẩu giống như thỏ trắng nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Hắn ta lại giải thích: "Đại ca ngươi đừng xúc động, đại tẩu thật sự là cô nương tốt, nàng chắc chắn không có gì với Giang nhị kia, ta ôm nàng, nàng vùng vẫy rất mạnh mẽ, lấy c.h.ế.t để ép ta, ta không làm cái gì cả."
Mọi người:...
Trên mặt Giang Hoài Sinh lộ ra gân xanh, vết thương trên mặt chảy máu, vô cùng doạ người.
"Ta phải g.i.ế.c ngươi."
Hàn thế tử nhắm mắt lại, ai dô, cuối cùng gặp được một tướng công có m.á.u liều rồi.
"Còn không mau ra, ta thật sự sắp c.h.ế.t rồi, tru di cửu tộc các ngươi."
Hàn thế tử hô lên.
Quả nhiên keng một tiếng.
Kiếm bị đánh lệch.
Nhưng lúc này thân thể của Hàn thế tử bị người đẩy ra, kiếm lệch đ.â.m vào người Giang lão phu nhân.
Hàn thế tử giật mình mở mắt ra.
Giang lão phu nhân này không biết bị bệnh nặng gì, thế mà lại tự mình đến cứu hắn ta, không phải là ái mộ hắn ta chứ, doạ c.h.ế.t người rồi.
Hắn ta thích tẩu tẩu, không thích bà già.
Giang lão phu nhân cũng không nghĩ tới, bà ta không chịu nổi cảnh tượng huynh đệ tương tàn, lại không nghĩ tới giờ đây kiếm thế mà lại rơi vào người mình.
Hoài Sinh lại bởi vì tiện nhân kia, dùng kiếm đ.â.m thân nương.
Bà ta không thể tin được mà cúi đầu nhìn thanh kiếm trước ngực, nhìn m.á.u chảy xuống.
Giang Hoài Sinh không thể tin được nhìn thanh kiếm trước n.g.ự.c nương, nhìn m.á.u chảy xuống.
Nghe nói Giang lão phu nhân xảy ra chuyện.
Giang tiên sinh cưỡi ngựa phi như bay về huyện thành.
Gọi tất cả đại phu trong huyện đến Giang gia.
Ngay cả Lưu đại phu chuyên trị bệnh hôi chân cũng được gọi đến.
Không có cách nào, điều kiện y tế của huyện thành chính là như vậy.
Giang Trường Thiên hiện tại ở huyện Minh, có thể nói là một tay che trời, mặc dù chỉ là một mảnh trời nhỏ.
Hắn dẫn người vào Giang gia.