Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 147



Hàn thế tử đã đi từ sớm, hắn ta cũng bị doạ sợ, không biết liệu có khiến lão thái bà kia c.h.ế.t hay không, chuyện không liên quan đến hắn ta, nhưng phụ thân biết được chắc chắn sẽ tức giận, hắn ta nhớ tới vốn dĩ tới đây là phụ thân bảo hắn ta tới để chăm sóc người Giang gia, còn nói Giang lão phu nhân là bằng hữu tốt của mẫu thân khi còn trong khuê phòng, quan hệ cực tốt.

Hắn ta một đường tới đây quá buồn chán, không nhịn được, bệnh cũ lại tái phát.

Hơn nữa hắn ta thật sự chuyện gì cũng không thực hiện thành công.

Thân thể tẩu tẩu rất mềm, tính tình lại cực mạnh, không dễ giải quyết như vậy.

Giang Trường Thiên phi như bay đến trước mặt Giang lão phu nhân.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Giang lão phu nhân, nước mắt ngay lập tức chảy ra.

Cực vui mà khóc.

"Nương sao lại thế này? Sao đại ca có thể dùng kiếm đả thương bà? Có gì mà không thể nói chuyện tử tế, cứ phải dùng kiếm, bà ngàn vạn không được chết, ta dẫn toàn bộ đại phu trong huyện đến chữa bệnh cho bà, đảm bảo bà có thể sống sót."

Đại phu chen chúc đầy một phòng, đều cảm thán Giang tiên sinh này thật hiếu thuận, Giang lão phu nhân đối xử với hắn như thế, ép Giang tiên sinh suýt chút nữa tự sát, Giang tiên sinh vẫn đào tim đào phổi với Giang lão phu nhân.

Cho dù biết Giang lão phu nhân không phải thân nương, còn ngày ngày giày vò hắn.

Chỉ là bọn họ cũng bó khoanh tay chịu trói.

Đó là vết thương do kiếm, bà ấy là một bà đỡ có thể có tác dụng gì, Giang tiên sinh thật sự đúng là bệnh gấp loạn tìm thầy.

Đúng vậy, hắn là một người xẻ lợn cũng không biết chữa bệnh.

Chẳng qua may mắn có người biết xem vết thương do kiếm.

Mặc dù kiến thức nửa vời, nhưng cũng được coi là chuyên môn phù hợp.

Nhưng đại phu kia là nam tử, vị trí bị thương của lão phu nhân lại có chút như thế kia, ở trước ngực.

Cuối cùng vẫn là bà đỡ cởi y phục, đại phụ ở bên ngoài chỉ đạo.

Mọi người mới cảm thấy Giang tiên sinh không hổ là Giang tiên sinh, may mà hắn gọi bà đỡ đến, nếu không thật sự khó mà trị được.



"Hẳn là không thương đến tim phổi, chỉ là vết thương ngoài da, chẳng qua vị trí này, rất đau, sau này tay phải không được dùng sức, chỉ cần dùng sức liền đau, lát nữa sắc thuốc rồi uống, tối đến chăm sóc tốt, không phát sốt liền không có chuyện."

Lão đại phu nhìn Giang tiên sinh, mở miệng nói.

Giang Trường Thiên thở phào nhẹ nhõm, không c.h.ế.t là được, về phần chỉ cần dùng sức liền đau, hẳn là không có quan hệ, Giang lão phu nhân xưa nay trầm tĩnh lạnh nhạt, không sợ đau, lần trước chân của hắn không cẩn thận dẫm lên tay của Giang lão phu nhân, bà ta cũng không sao.

Giang Uyên vốn đang ở bên chăm sóc tổ mẫu, nhưng nhìn thấy Giang Trường Thiên đến, nàng ta có chút hốt hoảng.

Cảm giác đứt gãy tắt thở kia, khiến nàng ta cảm thấy hoảng sợ khó chịu cực lớn.

Nàng ta khó có thể ở chung một phòng với người này, vội vàng ra ngoài sắc thuốc.

Để lại Giang lão phu nhân đau đến kêu lên ối ối và Giang Trường Thiên ở chung một phòng.

Giang Trường Thiên trước mặt mọi người nói: "Thân nương, bỏ qua sự thật không nói đến, ta không quan tâm đại ca vì sao muốn tổn thương bà, hắn nếu như đã cầm kiếm đ.â.m thân nương, chính là bất hiếu bất đễ, Giang Trường Thiên ta không có huynh đệ như vậy."

Giang lão phu nhân giờ khắc này nhìn một phòng đầy người, nỗi đau ở n.g.ự.c này như xé ruột xé gan.

Nhưng tên nghiệt súc này vẫn cứ lắc lư trước mắt.

Bà ta tức giận không thể kiềm chế, muốn quát, lại chỉ phát ra tiếng mắng the thé: "Cút ra ngoài... ngươi, ngươi không được vào, Giang... Giang gia không chào đón ngươi."

Giang Trường Thiên gật đầu: "Được rồi, ý của thân nương là khai trừ cả nhà đại ca ra khỏi gia môn, bảo bọn họ cút đi có phải không? Ta đây liền đi làm, thân nương nghỉ ngơi cho tốt, người không muốn thấy ta, vậy lát nữa Uyển Nhi đến chăm sóc bà."

Giang Hoài Sinh đ.â.m thân nương bị thương, chính mình cũng bị dọa đến hỏng người.

Hắn ta cho rằng hắn ta đã g.i.ế.c người.

Giết thân nương.

Hắn ta không biết sao sẽ như này.

Hắn ta hoàn toàn không hiểu, mẫu thân hà cớ gì chắn kiếm cho một người ngoài.

Đúng thật là không sao nói rõ được

Hàn thế tử đã nói như vậy, mẫu thân lại vẫn biện giải cho hắn ta, thậm chí còn bôi nhọ Tinh Nhi.

Tinh Nhi và hắn ta là một thể, mẫu thân bôi nhọ Tinh Nhi có khác gì với bôi nhọ hắn ta.

Hắn ta không biết sự việc sao lại phát triển thành như thế này.

Kết quả những chuyện càng tệ hơn nối nhau tiếp mà đến.

Mẫu thân thế mà lại muốn đuổi hắn ta ra khỏi gia môn.

May mà nghe được mẫu thân không sao, chỉ là vết thương ngoài da, Giang Hoài Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta không có mặt mũi gặp mẫu thân.

Nhưng cả nhà bị đuổi ra khỏi gia môn, bơ vơ thấp thỏm như chó nhà có tang.

Giang Uyển cầu xin ở lại chăm sóc tổ mẫu.

Giang Hoài Sinh dẫn thê tử dẫn nữ nhi út còn chưa đầy một tuổi cùng với nhi tử tự lẩm bà lẩm bẩm với chính mình bị đuổi ra khỏi nhà.

Khiến người trong huyện xem náo nhiệt một hồi.

Giang lão phu nhân cũng thật thú vị, nuôi nhi tử động một tý là nói bất hiếu.

Giang nhị này nghe nói không phải là thân sinh.

Giang đại chẳng lẽ cũng không phải là thân sinh?

Giang lão phu nhân lúc đầu trực tiếp đuổi tiểu nhi tử ra khỏi cửa, nghe nói không phân một xu.

Đại nhi tử lại được ưu đãi rất nhiều, cho đầy tớ v.ú nương, còn có một trăm lượng bạc ròng.

Giang Hoài Sinh quỳ trước cửa phòng mẫu thân dập đầu ba cái, dẫn thê nhi rời đi.

Giang lão phu nhân đau đến mức nửa hôn mê, lại không nghĩ tới Giang Hoài Sinh thế mà lại thật sự nhìn cũng không nhìn mặt bà ta, thật là đau c.h.ế.t bà ta, nỗi đau chân chính không phải là vết thương, mà là trong lòng.

Đau c.h.ế.t rồi, đau c.h.ế.t rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ cần một câu xin lỗi là được, Giang Hoài Sinh vì tiện nhân kia mà giơ kiếm chỉ vào thân nương chỉ vào Hàn thế tử, Giang lão phu nhân cũng cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Giang Hoài Sinh cũng chịu đủ rồi, chịu đủ Tinh Nhi ở nhà không vui sướng, cẩn thận từng chút một, còn bị đặt điều.

Chịu đủ sự thiên vị vô duyên vô cớ của mẫu thân, thậm chí còn thân thiết với một người ngoài hơn cả hắn ta.

Hắn ta cũng cảm thấy hổ thẹn không dám nhìn thân nương.

TBC

Chỉ hy vọng thân nương dưỡng thương cho tốt, thương khỏi rồi, hắn ta lại xin lỗi thân nương.

Hắn ta thật sự không phải cố ý, hắn ta không nghĩ thân nương sẽ nhào lên.

Giang Hoài Sinh dọn đến một tiểu viện khác trong huyện thành.

Tiểu viện không lớn, là phụ thân để lại, cha từng nói với hắn ta thỏ khôn có ba hang, lỡ như xảy ra rắc rối, có thể đến chỗ này trốn tránh một chút, lại không nghĩ bây giờ chỗ này trở thành nơi dung thân của hắn ta.

Viện tử mặc dù nhỏ.

Lại có thể tự mình làm chủ.

Tinh Nhi dường như cũng vui sướng hơn rất nhiều.

Nàng ta theo hắn ta bị đuổi khỏi gia môn, không một lời oán trách, như khi bị đuổi ra khỏi Kinh thành.

Chỉ là ban đêm.

Khi Giang Hoài Sinh ôm Tinh Nhi, trong đầu không ngừng hiện ra màn giường rung rung kia, tiếng thở dốc quen thuộc kia.

Hắn ta không duyên không cớ đẩy Tinh Nhi ra.

Ngày hôm sau.

Hắn ta nghĩ, đệ đệ lúc đầu bị đuổi khỏi gia môn, bây giờ cũng dựng được một phen sự nghiệp.

Hắn ta cũng có thể.

Chỉ là hắn ta mới ra ngoài khỏi cửa, đã nghe có người nghị luận hắn ta.

Chỉ chỉ chỏ chỏ hắn ta.

Hắn ta dường như nghe được vài chữ bất hiếu bất đễ.

Lại dường như nghe được vài chữ rùa đầu xanh.

Hắn ta mới ra ngoài một chút, đã chạy về nhà.

Trong nhà tiếng khóc của hài nhi ầm ĩ.

Hóa ra Vinh nhi lại đột nhiên phát tác, dọa cho Thư Thư khóc.

Giang Hoài Sinh trách mắng Tinh Nhi không chăm sóc tốt hài tử, cũng không biết đang làm cái gì.

Ngô thị trải qua biến cố lớn như như vậy, suýt chút nữa bị người làm nhục, kết quả tướng công cầm kiếm ra ngoài, cầm kiếm chạy về, mặt đầy áy náy nói hắn ta làm mẫu thân bị thương, hắn ta là súc sinh, hắn ta xin lỗi mẫu thân…

Sau đó cả nhà bị đuổi khỏi gia môn.

Một trăm lượng bạc đủ làm cái gì.

Lương tháng của những nha hoàn v.ú nương hạ nhân này cũng không đủ để chống đỡ được bao lâu.

Nàng ta thường ngày cũng không có cơ hội quản gia, bây giờ tiếp quản là một mớ hỗn độn.

Vinh nhi mỗi ngày phải uống thuốc an thần, thuốc đó không rẻ.

Thư Thư còn nhỏ, phải có người chuyên môn chăm sóc, mỗi ngày phải uống rất nhiều bữa sữa, đồ ăn của v.ú nương cũng phải sắp xếp thích hợp.

Chính nàng ta cũng mới ra cữ không lâu, thân thể còn phải điều dưỡng.

Trên mặt tướng công cũng có thương, phải uống thuốc.

Từng việc từng việc đều là việc.

Nhưng tướng công lại còn nổi giận với nàng ta, sắc mặt không vui, lạnh mặt.

Nghĩ đến dáng vẻ đêm qua tướng công quay lưng với chính mình.

Ngô thị cuối cùng không chịu nổi, khóc thét khóc lên.

Phu thê bần tiện trăm sự buồn.

Lo không xong gạo nước củi giả, không quan nổi đến phong hoa tuyết nguyệt.

Giang Hoài Sinh thấy Ngô thị khóc, vô duyên vô cớ càng thấy phiền não, hắn ta cái gì cũng không nói, chỉ hỏi nàng ta chăm sóc hài tử như thế nào, hắn ta vì nàng ta làm bị thương cả mẫu thân, chuyện hắn ta làm còn chưa đủ tốt sao?



Thôn Khảm Nhi.

Giang Trường Thiên nhìn Giang Miên Miên ngồi trên cây, cười nói với thê tử: "Hà muội, nàng chăm sóc hài tử như thế nào, nàng xem con bé, đều leo lên cây rồi."

Giang Miên Miên trên cây khóc oai oái: "Cha, nương, con không dám xuống, làm sao đây."

Nàng chỉ là thấy a tỷ thường xuyên leo cây, hai ngày nay trong nhà đều đang bận chuyện của a tỷ, nàng đột nhiên có cảm hứng, thử xem có thể leo lên cây không.

Sau đó rầm rầm rì rì trèo lên trên.

Kết quả lên thì dễ xuống thì khó.

Hu hu.

Giang Miên Miên ôm thân cây, khóc bù lu bù loa.

Không khóc không được, nàng lo trèo xuống sẽ bị đánh.

Cái tát của a nương rất giòn.

"Con nhảy xuống, a nương không đánh con." Tần Lạc Hà đứng dưới cây, dịu dàng từ ái nói với khuê nữ ở trên cây.

Giang Miên Miên lắc đầu, càng ôm cây chặt hơn.

A nương đây là rõ ràng là muốn đánh nàng, cơ tay nương đều kéo căng rồi.