Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 148



Giang Miên Miên nhảy từ trên cây xuống, nàng đã tóm gọn cả thời niên thiếu rồi.

Phải chịu một trận đòn rõ đau.

Dưới gốc cây truyền đến tiếng gào cật lực: “Cha ơi cứu mạng!”

Trông thấy cha lẳng lặng đi khỏi, Giang Miên Miên tiếp tục gào: “Cha ơi cứu con, huynh ơi cứu muội!”

Vốn Giang Phong và Giang Du đang nói chuyện, tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi.

Giang Miên Miên chỉ có thể tiếp tục hét: “Cô bà cứu cháu.”

Cô bà thò bước chân ra rồi lại rụt về.

Giang Miên Miên vừa gào khóc vừa quan sát xung quanh, cuối cùng nàng nhìn thấy mặt vuông bèn lớn giọng kêu: “Tỷ phu cứu mạng!”

Mạnh Thiếu Hà: …

Mặt vuông được tiếng gọi tỷ phu này mà khóe miệng cong cớn lên, bước chân hắn đang do dự xem có phải nên cứu đứa nhóc kia hay không, chứ chịu đòn đáng thương quá.

Nhưng sau đó lại bị một cánh tay kéo vào nhà.

Giang Du kéo Mạnh Thiếu Hà vào trong viện, làm động tác ra hiệu đừng lên tiếng.

Mạnh Thiếu Hà nhìn ngón tay tròn mượt của nàng ấy đang đặt bên cánh môi thì nhất thời mặt hắn đỏ lên.

“A nương đánh muội muội chắc chắn không dùng sức đâu, ngươi nghe tiếng muội muội gào kìa, sung sức lắm.”

Mạnh Thiếu Hà không khỏi bật cười.

Bên ngoài sân, Giang Miên Miên đang kêu cha khóc mẹ không biết vì lý do gì mà nàng đã gào to đến như thế nhưng không có ai đến cứu nàng, tiếng khóc gào lại càng to hơn.

“Có còn leo cây nữa không!” Giang Miên Miên lắc đầu nguầy nguậy trong nước mắt.

Tần Lạc Hà bèn bế tiểu quý nữ lên.

Cả đám kiến vây xung quanh bất động như thể bị khí chất của loài người dọa phải.

Giang Miên Miên không kêu gào nữa, tiếng gào hòa vào gió, khóc đến nỗi nấc cụt.

Tần Lạc Hạ mở miệng nói: “Trèo cây rất nguy hiểm, con có thể leo lên nhưng lại không leo xuống được, rõ ràng là con làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, như vậy không tốt.”

Giang Miên Miên gật đầu trong làn nước mắt.

Đây là trận đòn đầu tiên của nàng, lúc trước nàng luôn cảm thấy bản thân mình khá đặc biệt nên sẽ không bị đánh đòn…

Đã mấy lần nàng giáp ranh suýt chết, nếu như là a huynh atyr thì đã bị đánh từ lâu rồi.

Lúc ăn cơm tối, Giang Miên Miên ngồi ở chỗ của mình tủi hờn nhìn những người khác.

Đều không cảm thấy chột dạ à, hừ.

Kết quả là cả nhà đều xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của nàng. Vốn chỉ có cái m.ô.n.g bị đánh đỏ thôi, bây giờ đến cả mặt cũng bị xoa tới nỗi đỏ bừng.

Ngày hôm sau, cả nhà đều ăn vận trưng diện, Giang Miên Miên còn chưa tỉnh đã bị dựng dậy.

Nàng ngáp ngủ rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó để cô bà tắm rửa thay y phục cho.

Ân cô loay hoay với cô nhóc ở trong lòng, thấy dáng vẻ lờ đờ của nàng liền nghĩ đến lúc chịu đòn hôm qua có gào cô bà cứu mạng, bà ấy liền cảm thấy buồn cười.

TBC

Có đôi lúc bà ấy cũng định đưa tay ra cứu đấy, tiểu cô nương này muốn bị chỉnh đốn đây mà.

Lại nghĩ đến hôm nay bản thân mình lại tắm gội sửa soạn cho tiểu phản tặc.

Hôm nay phải tiếp nhận chiêu an.

Ai có thể ngờ được chứ.

Cứ quanh đi vòng lại, cuộc sống trôi qua quá là đặc sắc.

Bây giờ bà ấy lại trở thành cô bà của nhà phản tặc.

Sửa soạn qua qua cho tiểu cô nương là đã rất đẹp rồi, gương mặt này càng ngày càng xinh xắn, dù có hành vi lập dị cũng không khiến người ta ghét được.

Nói ra thì liệu người huyện Minh này được nước nuôi dưỡng ra phải chăng, Ân cô nghĩ đến Giang Uyển của nhà họ Giang kia cũng có dung mạo và khí chất rất lạ, chỉ gặp mặt một lần mà đến tận giờ bà vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.

Trong cảnh tượng ngượng ngùng như thế mà Giang Uyển kia còn có thể bình thoải mái, so sánh chút điểm này thôi thì mẫu tử ba người này đều không phải là đối thủ.

Có điều bà không cần lo lắng cho Tần thị, chắc chắn nàng ấy sẽ không phải chịu khổ.

Đại cô nương còn có thể dạy từ từ, không nóng vội. Tiểu cô nương có lẽ cũng không cần quá sốt sắng, không phạm ra lỗi sai lớn nào trong lễ nghi là được.

Nghĩ thế nên bản thân bà cũng lấy làm thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay Giang Trường Thiên mặc áo bào đỏ rực, dung mạo càng thêm bắt mắt.

Tần Lạc Hà mặc một bộ váy áo ngắn màu đỏ thẫm, cũng trông rạng rỡ mạnh mẽ.

Bộ y phục hiện giờ của nàng ấy cũng là do Ân cô chỉnh sửa lại một vài chi tiết nhỏ, không rườm rà như những kiểu khác, còn có thể thuận tiện hành động, làm nổi bật được ưu điểm, chính nàng ấy cũng cảm thấy mình đẹp lên nhiều, càng thêm tự tin hơn.

Ân cô nói chiều cao của nữ tử cũng là một cái đẹp, có vài nam tử thích nữ tử chân dài bảo nàng ấy không cần phải tự ti.

Tần Lạc Hà ngượng ngùng nghĩ, hình như tướng công cũng vậy.

Giang Du vận bộ váy áo màu xanh nhạt, thắt lưng màu trắng, rất xinh đẹp, rất phù hợp với độ tuổi trẻ mơn mởn của nàng ấy, dạo gần đây nàng ấy cũng cực kỳ xinh xắn, đôi giày thêu cũng đồng bộ một màu.

Trải qua sự dạy dỗ ngày đêm của Ân cô, nghi thái đi đứng của Giang Du đã đâu ra đấy, chí ít là ở ngoài mặt có thể miễn cưỡng tạm được.

Điều cô bà dạy nàng ấy chính là ở bên ngoài không được nói chuyện, không được nói chuyện, không được nói chuyện.

Chỉ cần Giang Du không nói chuyện thì với khí chất hiện giờ của nàng vẫn có thể lừa người ta được.

Nàng thiếu nữ mười mấy tuổi, thanh lệ nhanh nhẹn, xinh đẹp nhưng không quá bắt mắt, đoan trang nhưng không khuôn sáo.

Tuy Ân cô dạy lễ nghi nhưng cũng không trói buộc nàng ấy, vẫn giữ được sự linh động, dáng vẻ đơn thuần của chính Giang Du.

Chỉ cần đại cô nương không mở miệng nói chuyện thì Ân cô cảm thấy bản thân cũng có thể bị qua mặt.

Chỉ cảm thấy là một khuê tú rất được yêu thích, vừa nhanh lẹ vừa đoan trang.

Tiểu cô nương lúc nào cũng được Ân cô bế, bất kỳ lúc nào cũng để ý đến được, vẫn ổn.

Ở trong nhà này Ân cô chưa từng chỉ tay năm ngón với Phong Ca Nhi, đối với thiếu niên lang, bà ấy ít khi bình phẩm can thiệp.

Phong Ca Nhi ăn mặc chuẩn mực, trên người vận áo bào trắng, rất sạch sẽ thoải mái.

Cả nhà đều đã sửa soạn tắm gội xong, cùng nhau vào huyện thành.

Đến khi ngồi xe ngựa Giang Miên Miên mới tỉnh lại.

Trông thấy a nương thì cái m.ô.n.g lại hơi đau đau.

Nàng dẻo miệng nói: “A nương, hôm nay nương đẹp cực kỳ.”

Tần Lạc Hà khẽ gõ lên cái mũi nhỏ nhắn của quý nữ: “Con bớt tác yêu tác quái là ngày nào a nương cũng đều đẹp.”

Hôm nay Giang Du trang điểm xinh đẹp nên có phần thấy hân hoan.

Bộ y phúc mới này, Mạnh đại ca còn chưa thấy nàng ấy mặc bao giờ.

Ngồi trong xe ngựa Ân cô mắt nhắm dưỡng thần, nghe ba mẫu tử ríu rít, rất đỗi sôi nổi.



Huyện thành quá nhỏ, nên chẳng có bí mật gì.

Chuyện náo nhiệt gần đây nhất có công đóng góp của Hàn thế tử.

Hàn thế tử lo lắng không yên, chạy từ nhà họ Giang ra.

Tiếp đến là cả nhà họ Giang bị đuổi ra ngoài, Giang Đại g.i.ế.c mẹ, mọi chuyện liên tiếp hệt như kịch hát, náo nhiệt vô cùng.

Mọi người nghe ngóng sơ qua thì biết Hàn thế tử thích tẩu tẩu, mấy tì nữ bên cạnh đều là nữ tử có gia thế lượm nhặt trên đường.

Tin đồn lan truyền ra ngoài.

Tự Hàn thế tử đã quen, đâu phải là lần đầu gã làm như vậy.

Có điều lần này có đôi chút khác biệt, thứ không có được chính là thứ tốt nhất, hơn nữa Ngô thị vốn cũng là quý nữ thế gia, chỉ là sau này gia tộc đã sa sút.

Tới huyện Minh họa nên tạo thì cũng đã tạo rồi, cũng phải làm chuyện nghiêm túc thôi.

Gã nhớ đến mình được triều đình phái tới chiêu an. Vẫn phải gặp Giang Nhị kia một lần.

Gã ngẫm lại, bản thân gã đã đến huyện Minh được mấy ngày rồi thế nhưng vẫn chưa gặp được Giang Nhị.

Quan tâm chào hỏi gã đều là những người khác, bỗng dưng gã cảm thấy không ổn, chẳng lẽ bản thân gã vẫn không đủ tư cách.

Trái lại Đoan công công mấy hôm nay do Hoàng huyện lệnh dẫn dắt thì ăn uống khá là tận hưởng.

Ông ta không chơi nữ nhân được, cũng không có sở thích đặc biệt gì nên đành ăn uống.

Hàn thế tử nhớ ra phải làm chuyện chính.

Thực ra chiêu an là luận công ban thưởng cho phản tặc, một hành động rất đỗi hài hước.

Kẻ nào tạo phản ác liệt nhất thì khen thưởng càng nhiều.