Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 149



Hàn thế tử nhìn phần thưởng, Giang Nhị này khá là thú vị đấy, hình như hắn chưa tác chiến bao giờ, chỉ thủ giữ một phần ba mẫu đất của huyện Minh này, có điều vị trí có được lại rất cao.

Tuy ở kinh thành danh tiếng của Hàn thế tử không tốt nhưng gã đích thực là kẻ thông minh.

Ít ra chỉ số cảm xúc của gã tương đối cao, nếu không thì gã cũng không thể quanh quẩn trước mặt thánh thượng được nhiều năm như vậy.

Hôm nay phải làm chuyện nghiêm chỉnh, thay mặt triều đình tiến hành ban thưởng cho phản tặc, ban quan phong tước.

Hôm nay Mạnh Thiếu Hà cũng mặc đồ tương đối long trọng, áo giáp, áo choàng của tiểu tướng quân cũng đều mặc cả, giữa trời mùa hè nên khá nóng.

Nếu như trước đây bảo hắn làm chuyện này, hắn sẽ cảm thấy ngu ngốc vô cùng.

Đám quan văn kia chưa từng đánh trận, chỉ biết lôi kéo lòng người, kết bè kết phái, đàn áp đối thủ, bọn họ cảm thấy dùng thủ đoạn lung lạc là có thể khiến phản tặc đầu hàng quy thuận, thật đúng là buồn cười.

Nhưng hiện giờ đối tượng dược chiêu an lại là Giang tiên sinh, hơn nữa sắp tới sẽ là lão trượng của hắn, cảm giác này khó mà diễn tả bằng lời.

Quả nhiên chuyện không rơi đến đầu mình thì sẽ không nhận ra được sự khác biệt.

Còn Đoan công công mấy ngày hôm nay ăn uống, chu du ngắm phong cảnh khiến chân của Hoàng huyện lệnh tóp teo đi, não cũng teo theo, người trong cung quanh co lòng vòng rất nhiều, Hoàng huyện lệnh nói năng đều phải cẩn trọng, quanh co ba lượt rồi sau cùng dứt khoát bỏ cuộc, hỏi cái gì thì nói cái nấy.

Ngày chiêu an, huyện thành hệt như đón Tết, cực kỳ náo động.

Trên phố có biết bao nhiêu là cô nương, gầy béo xanh đỏ, mỗi người một vẻ.

Hàn thế tử nhìn mà rối cả mắt, chủ yếu là hiện trường có đôi phần hoành tráng.

Bao nhiêu nữ tử tụ tập ở đây như thế là đến ngắm gã sao.

Gã nghĩ, nữ tử của huyện Minh này nhiệt tình quá, nếu như có người phù hợp thì gã nạp cũng được, dẫu sao thì hậu viện của gã cũng lớn, nữ tử rất nhiều.

Hôm nay Hàn thế tử mặc triều phục đại diện cho triều đường, thực chất gã không có quan chức đàng hoàng gì, nhưng do là thân thích của Hoàng đế nên hiển nhiên chính là quý nhân, gã là thế tử, sinh ra đã có phẩm cấp là nhất phẩm.

Còn thủ lĩnh của phản tặc thì vật vã lăn lộn nhiều năm như thế cũng chỉ có được phong thưởng đại tướng quân, phẩm cấp là chính tam phẩm.

Y phục Hàn thế tử mặc vô cùng hoa lệ dày nặng, cũng hơi nóng.

Có điều gã để ý thấy có rất nhiều nữ tử cứ chốc chốc lại nhìn gã, gã ngồi ở bậc cao, bày ra cái điệu bộ rất đỗi sung túc.

Nữ tử trong đám đông bá cổ nhau, dùng quạt che thì thầm to nhỏ.

“Có thật là Giang tiên sinh đẹp như thế không?”

“Đẹp, nhìn một cái thôi là nằm mơ cũng sung sướng hơn nhiều.”

TBC

“Không biết xấu hổ.”

“Ôi chao, ngươi nhìn là biết thôi.”

*

Mùng chín.

Nên: Làm bếp, thăng chức, ra ngoài, chuyển nhà.

Kị: Mọi chuyện đều tốt.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp.

Sáng sớm đã có nắng ấm chiếu vào phòng ngủ của Giang lão phu nhân.

Phòng ngủ của bà ta vị trí tốt, ánh sáng rực rỡ, cảnh vật tuyệt đẹp.

Bà ta không bị ánh nắng đánh thức, bà ta là bị đau đến tỉnh.

Giang lão phu nhân cả đời chưa từng chân chính chịu qua khổ cực lần này thật sự phải chịu khổ rồi.

Vị trí ở n.g.ự.c vừa chạm vào là đau.

Vừa hít thở liền hen suyễn.

Có chút không thở nổi.

Ngồi dậy càng đau, nằm cũng đau.

Bà ta gọi Uyển Nhi.

Lại là một nha hoàn tới.

"Uyển Nhi tiểu thư ra ngoài, lão phu nhân cần gì, nô tỳ lấy cho ngài."

Tiểu nha hoàn run rẩy lẩy bẩy nói.

Mấy ngày này tính tình của Giang lão phu nhân rất xấu, đầu của Lục Ngân tỷ bị chén thuốc của lão phu nhân đập rách da, có thể sẽ bị huỷ dung.

Tiểu nha hoàn quỳ cũng quỳ rất xa.

Giang lão phu nhân lòng nghĩ có chuyện gì, còn quan trọng hơn thương tích của bà ta, Uyển Nhi thế mà lại ra ngoài.

"Ở ngoài xảy ra chuyện gì?"

Tiểu nha hoàn cúi đầu nói: "Mọi người đều đi xem Giang đại nhân được phong thưởng, triều đình đến chiêu an."

Giang lão phu nhân đột nhiên nghĩ đến dung mạo của Giang Trường Thiên, nghĩ đến Hàn thế tử, chỉ cảm thấy vết thương trước n.g.ự.c như bị xé toạc ra.

Không nên như vậy, không nên như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngặt nỗi mạng của tiểu súc sinh kia thật sự quá cứng.

Bà ta sai Dao cô ra tay rất nhiều lần, lần nào cũng đều để hắn trốn thoát.

Sau đó Dao cô nói để hắn thành hôn sinh con, hắn có người coi trọng, sẽ có điểm yếu, đến lúc đó trái lại dễ bắt bí.

Một bước vạn bước sai, nên diệt trừ tên súc sinh đó từ sớm mới đúng.

Giang lão phu nhân muốn tìm đại nhi tử bàn bạc một chút, kết quả mở miệng mới nhớ ra, Hoài Sinh vậy mà đã dọn ra ngoài rồi.



Ánh nắng chói chang.

Dòng người chen chúc.

Màu sắc tươi sáng.

Nữ tử chiếm đa số.

Giang Uyển không chen vào trong đám người, mà đặt một phòng riêng.

Nàng ta có chút sợ Giang Trường Thiên, nhưng lại nghĩ biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, suốt ngày trốn tránh cũng không được chuyện, luôn phải nhìn xem.

Giang Uyển một đại cô nương không tiện tự mình ra ngoài đặt phòng riêng, nàng ta lấy lý do đưa a nương ra ngoài giải sầu.

Ngô thị thực ra cực ít khi ra ngoài.

Sau khi chuyển đến biệt viện, cũng không ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Đây vẫn là số ít lần ra ngoài, thấy mọi thứ đều có chút mới mẻ.

Thấy các cô nương phía dưới, thậm chí có thể nghe thấy các cô nương trong phòng riêng bên cạnh cười táo bạo ríu ra ríu rít cười đùa.

Nàng ta không nghĩ tới, thiếu niên năm đó hai mắt kiên cường nhìn mình, gọi mình đại tẩu tỷ tỷ, giờ đây lại trở thành tình lang trong mộng của nhiều cô nương như vậy.

Đây là huyện Minh xa xôi, phong tục dân gian cởi mở, ngôn từ của các cô nương đều rất táo bạo.

Ngô thị là nữ tử đã thành hôn đã s.i.n.h d.ụ.c cũng nghe đến mức đỏ mặt tía tai.

Ngược lại là Giang Uyển vẻ mặt bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ gì đó, nàng ta ra ngoài thậm chí còn một theo sách dạy đánh cờ, đọc bất cứ lúc nào.

Ngô thị thực ra muốn chia sẻ với nữ nhi về cuộc sống ở biệt viện một chút, cũng muốn hỏi nữ nhi có thích ứng hay không, hoặc là nàng ta cũng muốn Uyển Nhi hỏi nàng ta có thích ứng được cuộc sống hay không.

Nhưng nhìn thấy Uyển Nhi chỉ chuyên tâm xem sách dạy cờ, thái độ điềm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đến chỗ nào cũng rất trầm tĩnh.

Ngô thị lại ngại mở miệng, mình đã từng này tuổi rồi, không thể chăm sóc khuê nữ, còn muốn phàn nàn chuyện phiền lòng của mình với khuê nữ.

Nàng ta bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ cây, trên cây có vài con chim đang hót líu lo.

Nhìn thấy Hàn thế tử ngồi trên đài cao không xa.

Sắc mặt nàng ta lúng túng.

Uyển Nhi cái gì cũng không nói, không hỏi, nhưng nàng ta luôn cảm thấy nữ nhi thông minh chuyện gì cũng biết.

Chú ý của Giang Uyển có vẻ như tập trung vào sách dạy cờ, nhưng thực tế lại để tâm đến một người khác ở trên đài cao.

Thiếu niên kia mặc áo giáp, trưởng thành hơn một chút so với lần gặp trước đó, nhưng vẫn không phải là dạng vẻ như trong mộng của nàng ta, trong mộng càng ổn trọng khí thế hơn, bây giờ nhìn vẫn có chút giống tiểu tử đầy lông.

Một chút cũng không hung dữ.

Hắn vậy mà đến đây.

Vậy hắn có gặp được Giang Du không.

Giang Du không mất trí nhớ.

Cũng sẽ không trở thành nha hoàn của hắn.

Vậy bọn họ có dây mơ rễ má gì với nhau không?

Mặc dù Giang Uyển trước nay đều chưa từng thích Mạnh Thiếu Hà.

Nhưng trong mộng hai người dù sao cũng đã từng nghị hôn, nàng ta có một khoảng thời gian dài sống với thân phận là vị hôn thê của Mạnh Thiếu Hà.

Cảm xúc đó rất sâu sắc, rất không cam tâm.

Nàng ta không hiểu tại vì sao, chính mình mọi mặt đều xuất sắc hơn Giang Du, lúc đó trong lòng Mạnh Thiếu Hà lại hoàn toàn không có nàng ta.

Không cam tâm.

Cảm xúc đó có chút bực bội, Giang Uyển nhìn bàn cờ nghiêm túc suy nghĩ.

Bàn cờ đan xen chằng chịt, một mớ hỗn loạn.

Trong đám người đột nhiên phát ra tiếng cuồng hoan kịch liệt.

"Á á á á á á á!"

"Giang Nhị, Giang Nhị."

"Giang tiên sinh, Giang tiên sinh."