Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 156



Trong sân luyện võ.

Mạnh Thiếu Hà và Giang Phong cùng nhau luyện kiếm.

Kiếm Giang Phong dùng là do Mạnh Thiếu Hà tặng.

Kiếm Mạnh Thiếu Hà dùng là thanh kiếm ngoại công hắn tặng, ngoại công hắn là bộ đầu đệ nhất thiên hạ, có một thanh kiếm tên là Đa Phúc, tặng cho hắn.

Kiếm rất sắc bén, cũng cực kỳ tốt, nhưng cái tên này, khi cầm trong tay lại rất áp lực.

Có thể gọi là đa tử đa phúc [1] .

[1] càng nhiều con càng hạnh phúc

Mạnh Thiếu Hà cảm nhận được hối hôn + hối sinh sâu sắc, cả bộ quy trình.

Kiếm của Giang Phong là do Mạnh Thiếu Hà tặng.

Hắn vốn dĩ muốn đặt tên là "Kiếm bằng hữu tốt Thiếu Hà tặng", sau đó cảm thấy tên quá dài, không tiện gọi, đặt tên là Vô Hạ.

Hắn hy vọng thanh kiếm này đi theo hắn có thể vẫn luôn không rảnh.

Mạnh Thiếu Hà cầm Đa Phúc.

Giang Phong cầm Vô Hạ.

Mạnh Thiếu Hà rất áp lực, lúc trước Phong huynh chỉ dùng một cây củi đã đánh bay kiếm của hắn ra khỏi tay.

Bây giờ Phong huynh cũng có kiếm.

Áp lực càng lớn.

Nhưng khoảng thời gian này, Mạnh Thiếu Hà đã trải qua sinh tử, vừa trở về Kinh Thành liền bị người nhà ném vào đại doanh quân cơ luyện tập, hắn cũng không lãng phí thời gian, vẫn luôn khổ luyện võ nghệ.

Hắn cảm thấy chính mình có một bước tiến bộ nhảy vọt về chất lượng.

Mạnh hơn trước đây không phải chỉ là một chút xíu.

Mạnh Thiếu Hà hắn không phải là Thiếu Hà của trước đây.

"Phong huynh, ngươi phải cẩn thận, thời gian này ta tiến bộ rất nhanh, đã không phải là ta của trước đây." Mạnh Thiếu Hà tốt bụng nhắc nhở.

Dù sao nếu như hắn làm thương Giang Phong, chính là làm thương ca ca của Tiểu Du Nhi, cũng chính là đại cữu ca của mình.

Hắn còn nhớ phụ thân hắn đấu võ với ca ca của a nương, mặc dù thắng, về nhà bị a nương đánh cho u đầu, may mà kim sang dược của Mạnh gia Tằng gia đều cực tốt.

Đôi khi thắng cũng là thua.

Giang Phong gật đầu.

"Mạnh huynh, từ lần ly biệt trước, ta vẫn luôn luyện kiếm theo kiếm phổ ngươi đưa, nóng lạnh không từ, ta cũng có tiến bộ rất lớn, ngươi cũng phải cẩn thận."

Giang Phong nói như vậy, Mạnh Thiếu Hà càng chột dạ.

Lúc đó trên người hắn nào có kiếm phổ cao thâm gì, thứ đưa ra hoàn toàn không phải kiếm phổ, chính là chiêu thức huấn luyện đơn giản nhất trong quân.

Căn bản người người đều biết.

Nếu như Phong huynh thật sự luyện theo cái đó, chẳng phải mình làm chậm trễ hắn rồi sao.

Chiêu thức đó đến cả thiếu nhi cũng biết, rất dễ bắt đầu, là cơ bản trong cơ bản.

Nhưng nghĩ đến Phong huynh ngày ngày luyện chiêu thức cơ bản này, thậm chí coi như bí tịch võ lâm luyện tập lâu như vậy, Mạnh Thiếu Hà càng cảm thấy hổ thẹn.

Chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt.

Ít nhất điều kiện cuộc sống của Giang gia tốt hơn trước rất nhiều.

Bây giờ cũng có nơi để luyện võ riêng.

Chỉ cần cuộc sống tốt hơn, chính là tốt rồi.

Thấy nhiều bách tính nay đây mai đó, bây giờ Mạnh Thiếu Hà cũng dân dã hơn hơn nhiều.

Sống qua ngày, ăn no mặc ấm, đối với bách tính mà nói đã rất tốt, thực ra bọn họ không quan tâm tạo phản hay gì khác, chỉ ước muốn những thứ này mà thôi.

Buổi chiều.

Thiếu niên năm đó lần đầu gặp đã để lại rất nhiều cảm xúc cho hai người, một lần nhấc kiếm trong tay lên.

May mắn chính là, không cần phải c.h.é.m g.i.ế.c sinh tử, bọ họ vẫn có cơ hội đấu kiếm luyện võ.

Mạnh Thiếu Hà nói kiếm của ta nhanh hơn.

Giang Phong nói kiếm của ta ổn hơn.

Giang Du đứng bên cạnh sân luyện võ, hô to đại ca cố lên.

Không biết là hô Mạnh đại ca, hay là đại ca nhà mình…

Giang Miên Miên được cô bà ôm đến xem náo nhiệt.

Đoan công công cũng đi theo, trong tay còn bưng một chiếc khay cho tiểu chủ tử, mặt trên có trà và điểm tâm.

Khi bưng tới mới hơi phản ứng lại, tại sao, chính mình tại sao lại niềm nở như vậy.

Niềm nở trước mặt nghĩa nữ của Nghiêm Đại Bạn cũng xem như thôi đi, tại sao trước mặt cô bà thôn quê này cũng rất niềm nở, hoàn toàn là vô thức nhìn ánh mắt của bà ấy mà làm như vậy.

Chậc, chính mình đúng thật là trời sinh mệnh hầu hạ người khác.

Giang Miên Miên nhìn thấy cái khay đặt trước mặt mình, đưa tay ra nhận cốc, uống một ngụm trà. Nói cảm ơn: "Cảm ơn tiểu Đoan công công."

Đoan công công khiêm tốn cong eo: "Hẳn là nên vậy, hẳn là nên vậy."

Sau đó như ân cần như ong mật nhỏ.

Chuyển cả tấm đệm bàn nhỏ qua.

Còn đặt một cái đệm tròn nhỏ dưới m.ô.n.g tiểu Miên Miên.

Ân cô tán thưởng nhìn Đoan công công một cái, tiểu tử này đi rộng tiền đồ rồi.

Giang Du cũng ngồi xuống.

Ăn chân gà xem trận đấu.

Giang Miên Miên rất mong đợi, đây chính là biểu diễn người thật.

Thật sự đấu kiếm.

Không phải diễn như trong phim truyền hình, hẳn là rất đẹp.

Kết quả vừa ngồi xong, m.ô.n.g mới di chuyển một chút, thoải mái.

Trận đấu kết thúc.

Căn bản chẳng có chiêu kiếm hoa mắt loạn xạ gì cả, cũng không có người bay vòng vòng, cũng không có nhảy lên không trung rơi xuống đất, càng không có ngươi đến ta đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Keng!" một tiếng, kết thúc.

Cực kỳ không có tính thưởng thức.

Kiếm của Mạnh Thiếu Hà lại bị một kiếm của Giang Phong đánh rơi ra khỏi tay.

"Leng keng" một tiếng, kiếm rơi xuống đất nảy lên một chút, phát ra âm thanh thứ hai.

Mạnh Thiếu Hà không thể tin được nhìn tay của mình, nhìn Đa Phúc dưới đất.

Lần trước bị gậy củi của Phong huynh đánh rơi kiếm, là hắn chưa chuẩn bị tốt.

Lần này hắn vô cùng tự tin, cũng chuẩn bị rất lâu.

Người đối với việc văn khí của mình có tăng cao hay không, có thể là không rõ.

Nhưng đối với việc võ lực của mình tăng cao thì vẫn rõ, dù sao g.i.ế.c người đối chiến, là đánh thật thương thật.

Mạnh Thiếu Hà cảm thấy hắn của hôm nay ít nhất có thể đánh bại sáu mình của trước kia.

Nhưng vẫn bị một kiếm của Phong huynh đánh rơi khỏi tay.

Vẻ mặt của Giang Phong tràn đầy vui mừng, cảm thấy đều là công lao của Mạnh huynh, kiếm phổ hắn cho mình quả thật rất cao thâm, càng luyện càng có lực, lúc ban đầu chỉ là mấy chiêu thường thường vô kì, nhưng càng luyện càng thấy có hàm ý sâu sắc, mỗi một chiêu đều có vô hạn khả năng.

Mạnh huynh đúng thật là bằng hữu.

Bây giờ là muội phu thật sự.

Người một nhà.

Mạnh Thiếu Hà vẻ mặt không thể tin được, lại đến.

Lại bị đánh rơi.

Lại đến.

Đánh rơi.

Đến.

Rơi.



Vẻ mặt Mạnh Thiếu Hà tràn đầy tuyệt vọng ngồi trên bậc thềm đá.

Khoé miệng co run, thậm chí có chút muốn khóc.

Hắn nghĩ không hiểu.

Thật sự nghĩ không hiểu.

Làm sao có thể.

Hắn tiến bộ lớn như vậy, vẫn thua.

Phong huynh dùng vẫn là chiêu kiếm thấy đầy ngoài đường phổ thông nhất, Phong huynh chắc là nhường chính mình, chỉ dùng ba chiêu thông thường đó.

Qua lại ba chiêu.

Đánh cho chính mình không có sức để đáp trả.

Giang Du vừa nãy còn đang hô to cổ vũ, khí thế hùng hổ xông xuống sân.

Đuổi đánh đại ca.

"Đại ca thế mà lại bắt nạt Mạnh đại ca, đánh một lần còn chưa đủ, còn đánh mấy lần." Giang Du cầm chân gà trong tay chạy như bay đuổi đại ca, không chỉ đánh chân gà lên đầu Giang Phong, còn nhặt Đa Phúc từ đất lên, đánh đến mức Giang Phong chạy khắp sân.

Mạnh Thiếu Hà lúc ban đầu có chút thất bại.

Tiếp đó là lòng đầy cảm động.

Tiểu Du Nhi quá thích hắn, thế mà báo thù giúp hắn, lòng đầy cảm động, có cảm giác được bảo hộ.

Tiểu Du Nhi tốt hơn a nương rất nhiều, a nương là đuổi cha khắp sân để đánh, báo thù cho ca ca mình.

Nhưng tiếp đó nhìn thấy Giang Du đuổi Giang Phong chạy khắp sân, chạy ra tàn ảnh, huynh muội hai người đối chiến ta đến ngươi đi, Giang Phong vừa chạy vừa trốn vừa đánh, Giang Du vừa đuổi vừa đánh, cân tài cân sức???

Mạnh Thiếu Hà càng thất bại hơn?

Sao lại thế được?

Giang Phong chắc chắn là nhường muội muội.

Trong sân, Giang Phong vừa chạy như bay vừa hô: "Giang Tiểu Du muội quá đáng, muội còn đánh lén, muội đánh thì đánh, muội kéo tóc ta là không đúng, muội còn chưa gả đi, cánh tay đã duỗi ra ngoài, Giang Tiểu Du muội dừng tay, Giang Tiểu Du... Ta nhận thua, a a a, đau, ta nhận thua."

Mạnh Thiếu Hà nước mắt lưng lưng nhìn Tiểu Du Nhi đè Phong huynh, quay đầu lộ ra một nụ xán lạn sáng với hắn.

Mạnh Thiếu Hà muốn cười, không cười được.

Khóe miệng khẽ giật.

*

Bên tai truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.

Hàn thế tử tỉnh dậy.

Mở mắt, thị vệ liền sừng sững ngay trước mặt.

Bị hù một phen.

Mỗi lần đều là có việc thì không thấy, lần nào cũng không tới kịp.

Khi không có việc, ngủ một giấc dậy mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt c.h.ế.t người, doạ c.h.ế.t người rồi.

"Cút ra ngoài."

Hàn thế tử có tính xấu khi mới tỉnh dậy, mắng mỏ.

Thị vệ vụt một cái biến mất.

TBC

Hắn ta nằm xuống lại có chút không thoải mái.

Vốn dĩ không nghĩ tới sẽ ở lại, cho nên cũng không mang nha hoàn hạ nhân, không có người hầu hạ.

Mặt lúc vừa bị đánh không đau, ngủ một giấc tỉnh dậy, ngược lại thấy đau rát.

Hàn thế tử đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài cô nương mặt tròn mà mặt vuông nhỏ thích đang đùa giỡn với huynh trưởng nàng ấy.

Cười đến dương dương tự đắc.

Mặt vuông nhỏ đang khổ não vò đầu.

Nữ nhi út của Giang Nhị ngồi trên đệm cói, cười khúc khích ăn điểm tâm.

Đoan công công thế mà lại đang ở bên cạnh hầu hạ.