Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 157



Tiếp đó Hàn thế tử liền chú ý đến người nữ nhân lớn tuổi đang hầu hạ ở một bên khác của tiểu cô nương.

Không hiểu sao có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở nơi nào.

Hắn ta nằm trên chiếc giường xa lạ, địa phương xa lạ này, nhưng lại là đâu đâu cũng có người quen.

Hàn thế tử ngồi dậy.

Đạp lên chiều tà nơi chân trời, hứng gió đêm.

Một giấc ngủ đến trời tối.

Thức ăn buổi tối khá thanh đạm.

Là canh mì nóng.

Nhà Giang Nhị không có đầu bếp.

Buổi tối thế mà lại là Tần thị tự mình xuống bếp.

Hàn thế tử không cẩn thận liếc thấy thân ảnh cao lớn đứng trước bàn bếp.

Cảm thấy mì tối nay đặc biệt thơm.

Giang Nhị ôm tiểu nữ nhi nhỏ nhất, nhi tử hiếu thuận bưng gia vị, nữ nhi đưa đũa, thê tử múc mì, mặt vuông nhỏ bê ghế.

Hắn nhi nữ vây quanh, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

Hàn thế tử nhìn thấy trong lòng lại cảm thấy bực bội.

Hắn ta có con, nhưng những hài tử đó đều không phải của hắn ta.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta hoang đường.

Nữ tử cuồng hoan với hắn ta đa phần đều đã thành hôn đã sinh dục, s.i.n.h d.ụ.c của những người đó không thể nào có vấn đề.

Trong phủ hắn ta chỉ có hai hài tử, một nhi một nữ, nhưng hắn ta biết hai hài tử này đều không mang huyết mạch của hắn ta, thời gian không phù hợp.

Tục huyền mới cũng không phải kiểu hắn ta thích, đương nhiên đối phương nguyện ý làm Hàn thế tử phi cũng có suy nghĩ của đối phương, chính là một cuộc hợp tác, có người không muốn, có người vội vàng.

Hàn thế tử sưng mặt, mở miệng là đau, mút mì vừa vặn hay, không cần mở miệng nhai, liền có thể nuốt xuống.

Bữa tối tiếp đãi này rất đơn giản.

Nhưng theo lương tâm mà nói rất ngon.

Còn ngon hơn cả bàn đầy ắp thức ăn mà hắn ta ăn với cữu cữu khi trong Hoàng cung.

Ăn đến mức cả người đầm đìa mồ hôi.

Sau lưng cũng không có người quạt.

Nhưng chính là ngon.

Có hơi cay.

Mạnh Thiếu Hà thích ngọt, nhưng vị cay nhẹ này cũng kích thích ăn rất ngon.

Bọn họ chưa bao giờ ăn qua kiểu này, đầu lưỡi cũng cảm thấy hơi tê tê, nhếch lên, cổ họng cay cay, nhưng lại càng muốn ăn, không thể dừng lại.

Giang Miên Miên không ăn, nàng chỉ nhờ Tiểu Thụ đi tìm hoa tiêu và ớt đến, ớt không chính thống, hoa tiêu còn được.

Thêm vào thức ăn, nàng vẫn không thể ăn, nàng chỉ có thể ăn canh mì trong.

Nhiều nhất là thêm một thìa tương vừng.

Nàng ăn rất ưu nhã, miệng nhỏ xì xụp, rất sạch sẽ, vừa ăn, còn vừa quay đầu nhờ cô bà lau khoé miệng cho mình.

Đôi khi là cha lau.

Đám thị vệ ăn cũng ăn đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.

Đoan công công thêm ba lần mì.

Lần đầu tiên ăn canh trong, lần thứ hai ăn với tương vừng, lần thứ ba ăn tê cay.

Hắn ta vẫn rất biết ăn.

Mạnh Thiếu Hà hóa bi thương thành tham ăn, cũng ăn rất nhiều.

Hắn có mục tiêu mới.

Chắc chắn là hắn không đủ nỗ lực, tâm tư quá phức tạp, hắn phải học theo Phong huynh.

Sau này mỗi ngày luyện kiếm.

Cũng luyện ba chiêu đó.

Một năm, không, ba năm sau, chắc chắn có thể xóa nhục trước đây.

Hắn nhất định sẽ thắng Phong huynh.

Hắn tin tưởng chính mình.

Nhìn Mạnh đại ca ăn cay đến mức chảy nước mắt, Giang Du tốt bụng đưa qua một bát canh mì qua.

"Nguyên thang hoá nguyên vật [1] , ăn quá nhiều, sẽ không tiêu hóa được."

[1]

[1] cách nói trong truyền thống ăn uống Trung Quốc, ăn mì, sủi cảo xong sẽ uống nước lèo.

Mạnh Thiếu Hà cảm động bê bát canh, Tiểu Du Nhi đối với hắn thật tốt.

Sau đó thấy Tiểu Du Nhi cũng đưa một bát cho muội muội Tiểu Miên Miên.

Người khác đều không có.

Mạnh Thiếu Hà càng cảm động hơn.

Tiểu Du Nhi đối với ta chân thành, như người nhà.

Trong nhà ngoài muội muội nhỏ nhất, chỉ hắn có đãi ngộ này.

Hắn nghĩ, không biết a nương đã chuẩn bị sính lễ của hắn xong chưa, khi nào mới có thể đưa đến.



Đêm xuống.

Trời tối.

Luôn có người nổi lên tâm tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn thế tử yêu cầu uống rượu.

Còn đặc biệt hỏi thăm qua, kinh nghiệm uống một chén là say của Giang Nhị.

Giang Nhị với tẩu tử của hắn thật sự không có gì đó, hắn ta lại muốn có một chút gì đó.

Hàn thế tử sờ sờ mũi.

Tửu lượng của hắn ta khá tốt.

"Thế tử, mặt của ngài bị thương, không thể uống rượu, uống một ít canh đi." Tần Lạc Hà mở miệng nói.

Còn bưng một bát súp đến trước mặt hắn ta.

Hàn thế tử chú ý thấy ngón tay dài mảnh khảnh của nữ tử, nhưng trong lòng bàn tay có vết chai.

Có hơi đau lòng, Giang Nhị đúng thật là không biết thương người.

Nữ tử này chân dài eo thon n.g.ự.c lớn, nên được thương yêu cưng chiều, thế mà lại để tay nàng ấy đầy vết chai.

Đi cùng Giang Nhị đúng là uổng phí.

Không uống rượu thì không uống vậy.

Canh do mỹ nhân bê đến, phải uống.

Hàn thế tử cũng rất cảnh giác, mặc dù bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, nhưng vẫn nhìn xung quanh.

Thấy đại cô nương của Giang Nhị cũng uống canh này, uống đến mức thơm ngon vô cùng.

TBC

Hắn ta mới ung dung thong thả uống một ngụm.

Thật sự rất thơm ngon, có một mùi vị thơm ngọt đặc biệt.

Thật sự là chưa từng nếm qua.

Thơm đến cuộn cả lưỡi.

Hắn ta vốn dĩ chỉ muốn cho mỹ nhân mặt mũi, nếm một ngụm, kết quả không hay không biết lại uống hết một bát.

Giang Miên Miên lặng lẽ nhìn Hàn thế tử và a tỷ uống súp nấm.

A tỷ uống gì cũng đều là chuyện chạy vài chuyến đến nhà xí.

Nhưng gà rừng ăn phải đồ trộn với thức ăn trong bát của a tỷ đều sẽ ngất đi.

Thế tử không biết sẽ như thế nào.

Cô bà cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói một lời.

Đoan công công ban đầu cũng muốn uống canh, nhưng liếc thấy ánh mắt của cô bà, lặng lẽ đặt bát xuống.

Một bữa cơm còn chưa ăn xong.

Hàn thế tử đã thất lễ.

Hắn ta đứng dậy lắc lư lảo đảo đi về phía phu phụ Giang tư mã.

Thị vệ không biết nên che mắt hay là nên rút kiếm.

Hoặc là vừa rút kiếm vừa che mắt.

Chủ tử của bọn họ lại muốn tìm đường c.h.ế.t rồi.

Bình thường là sau khi uống rượu mới bắt đầu tìm đường chết.

Lần này chưa uống rượu đã bắt đầu lảo đảo.

Còn không thèm tìm cớ.

Áp lực của thị vệ cũng rất lớn.

Buổi chiều xem đại công tử nhà Giang tư mã và Mạnh tiểu tướng quân đấu võ.

Kiếm của Giang đại công tử còn chưa rút ra khỏi vỏ đã đánh bại Mạnh tiểu tướng quân.

Mạnh tiểu tướng quân trong thế hệ thanh niên ở Kinh Thành đã là cao thủ nhất đẳng, rất ít có người có thể so được với hắn.

Đánh khắp Kinh Thành không có địch thủ.

Những công tử bột thấy Mạnh Thiếu Hà đều phải ngoan ngoãn ngồi im.

Nhưng đến nhà Giang tư mã, Mạnh Thiếu Hà bị đại công tử của Giang tư mã đánh đến mức tay không đủ sức cầm kiếm, này cũng thôi đi, đại công tử Giang gia lại bị vị hôn thê của Mạnh Thiếu Hà, đại cô gái Giang tư mã đánh cho chạy khắp sân.

Công bằng mà nói, đám thị vệ nhìn tốc độ hai người đùa giỡn, bọn họ hẳn là đánh không thắng.

Càng đừng nhắc đến Giang phu nhân tát một cái đã đánh mặt Hàn thế tử thành như đầu heo.

Chỉ nhìn mọi người trong Giang gia đều khách khách khí khí ngoan ngoãn nghe lời Giang phu nhân.

Nữ nhi út của Giang gia nhìn là biết được cưng chiều không gì sánh được, nhìn còn có vẻ biết hưởng thụ hơn cả công chúa trong cung, ở trước mặt Giang phu nhân cũng thành thật biết điều, ngoan ngoãn không thôi, Giang tư mã ở trước mặt Giang phu nhân cũng cười cực kỳ đẹp, liền biết bản lĩnh của Giang phu nhân.

Cứ như vậy, Thế tử gia còn muốn ở lại chọc ghẹo.

Tìm đường c.h.ế.t cũng không phải như vậy chứ.

Trong lòng đám thị vệ khổ sở, nhưng bọn họ cũng không dám nói, cũng không dám phản đối chủ tử.

Hàn thế tử nhào về phía phu phụ Giang Nhị.

Hắn ta đứng trước mặt hai người do dự một chút, đi đến trước mặt Giang Nhị, nắm lấy tóc hắn thâm tình nói: "Mỹ nhân, đi với ta, đến phủ của ta, ta mua đồ trang sức cho ngươi, cho ngươi tôi tớ thành đầy, ngươi muốn làm gì thì làm đó."

Giang Trường Thiên bình tĩnh nói: "Nhưng ta có gia thất, không thể đi với ngươi."

Hàn thế tử cười nói: "Nếu như ngươi không nỡ, có thể để lại cho bọn họ rất nhiều tiền, dùng tiền chôn bọn họ, nếu ngươi nỡ, ta giúp ngươi dùng đất chôn bọn họ."

Mọi người:...

Đám thị vệ thở phào nhẹ nhõm.

Còn may, còn may.

Giang Trường Thiên bỗng lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: "Ngươi mở mắt ra xem, rốt cuộc ta là ai?"

Hàn thế tử mở to mắt, đột nhiên ôm chặt Giang Nhị, gào khóc la hét:

"Nương, nương người đừng đi, nương người ở lại với con, nương con sợ."

Giang Trường Thiên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tát vào một cái vào bên mặt chưa sưng của Hàn thế tử, tát một cái rất mạnh.

"Bốp!"

"Súc sinh, ta chưa từng sinh ra một nhi tử như ngươi."