Hoàng thượng và những người khác trong phòng đều bị khơi lên hứng thú.
Giọng nói của Nghiêm công công rất êm tai.
Trong trẻo lại dịu dàng, hàm chứa tình nghĩa và nỗi sầu trời sinh.
"Ngày đó, nô xin nghỉ một ngày, cầm cây trâm hừng thú bừng bừng đi tìm tỷ tỷ. Kết quả khi tỷ tỷ lên núi chặt củi, đi qua một con sông, nhìn thấy có trong sông nổi lên một người, tỷ tỷ là người nhiệt tình, trực tiếp nhảy xuống sông cứu người. Thôn của nô bế tắc lạc hậu, xuống sông cứu người, lại kéo người lên, tương đương với thân mật da thịt, mặc dù nô không để ý, nhưng tỷ tỷ để ý… Quan trọng nhất chính là, nam tử đó trông cực kỳ đẹp trai, đẹp hơn nô nhiều."
Nghiêm công công lúc đầu nói còn rất bi thương.
Câu chuyện tình yêu quanh co uốn lượn.
Khiến người nghe sửng sốt ngẩn người.
Kể cả Hoàng thượng cũng có chút đau lòng.
Còn muốn an ủi một câu.
Kết quả nghe đến câu cuối cùng.
Canh trong miệng Hoàng thượng cũng sắp phun ra ngoài.
Cái quỷ gì vậy…
Các công công và cung nữ khác gian nan nhịn cười.
"Cho nên tỷ tỷ ngươi là bởi vì nam tử đó đẹp trai, liền gả cho nam tử đó sao?" Một công công được sủng ái ở bên cạnh tiếp lời nói.
"Ai nói không phải chứ, nô hứng thú bừng bừng làm việc một tháng, mua cây trâm tặng tỷ tỷ làm quà mừng tân hôn." Nghiêm công công dáng vẻ tủi thân đến cùng cực.
"Ha ha ha ha ha!" Hoàng thượng cuối cùng không nhịn được mà ha ha cười to.
"Trong thế gian này làm sao có nam tử nào còn đẹp hơn Văn Tâm, nữ tử kia cũng là hoa mắt, đáng tiếc."
"Còn may Nghiêm công công không thành hôn với nữ tử kia, nếu không chúng ta cũng không thể nhìn thấy phong thái của Nghiêm công công, bây giờ Nghiêm công công có điều kiện tốt như vậy, còn nhớ tỷ tỷ đó không?" Lưu công công ở một bên xen vào nói vui.
Những lời này hơi có vị trà, có chút ngấm ngầm hại người, công công cái gì đều không có, làm sao muốn nữ nhân, còn có Nghiêm công công giàu rồi, có tiếp tế thanh mai trước đây hay không? Có một chút lòng tốt hay không? Hay là buồn nôn?
Hoàng thượng là chủ tử, không để tâm người bên cạnh nói cái gì, chỉ có người khác nghiền ngẫm tâm tư của y, không có chuyện y nghiền ngẫm tâm tư của người khác.
Y cũng tuỳ ý hỏi: "Nữ tử kia có hối hận không?"
Nghiêm Công Công lắc đầu nói: "Nam nhân mà tỷ tỷ gả dung mạo tuyệt thế, làm người cũng rất phấn đấu, ước chùng hôm nay Hoàng thượng lên triều hội là có thể gặp được, nô thật ra vẫn luôn nhớ thương nàng, nhưng là thân phận này của nô, cũng không tiện lại gần, thấy nàng sống tốt là rất tốt rồi."
Nói như vậy.
Hoàng thượng nhớ ra.
Triều hội.
Triều sớm.
Còn phải thượng triều.
Ăn xong, lạnh run, ra khỏi nội điện, đi ra ngoài.
Nụ cười nhẹ dưới vương viện, cũng trở nên lạnh lùng.
Không muốn đi làm.
*
Triều thần trong triều có trình tự.
Bình thường là như vậy.
Sắp xếp theo cấp bậc.
Bình thường là cấp bậc nào đứng vị trí nào.
Nhưng cũng thỉnh thoảng có một hai người không biết xấu hổ, không tuân thủ quy tắc, đi lung tung.
Ngươi đi về phía sau thì thôi đi, cũng không có ai quan tâm ngươi.
Nếu ngươi chen lên phía trước, là không hiểu chuyện.
Mạnh Thanh Xà chen lên phía trước, mọi người cũng không nói cái gì.
Cấp bậc của Mạnh Thanh Xà vẫn là rất cao.
Thường ngày ông ấy không thích chen lên phía trước, nhưng thực tế là có thể chen lên phía trước.
Nhưng người mới nhỏ được ông ấy kéo theo là cái quỷ gì.
TBC
Thế mà cũng mặt dày chen lên theo.
Một chút quy tắc trong quan trường cũng không hiểu.
Phạm vi sáu tưởng quanh người Hà ngự sử đều không có người, bởi vì mọi người dần dần lại gần, khoảng cách cũng rút ngắn.
Hà ngự sử thấy biểu cảm của mọi người không đúng.
Quay đầu lại, liền thấy được, người bị Mạnh Thanh Xà kéo đi, rất nhanh liền phải đến gần mình.
Mạnh Thanh Xà người cũng như tên, đi đường còn uốn lượn hình rắn, nắm lấy Giang tư mã chen trái chen phải.
Một đường chen lên trước.
Hà ngự sử luôn giữ biểu cảm nghiêm túc cũng hơi bị phá vỡ.
Biểu cảm bảo vệ nhãi con kia của Mạnh Thanh Xà rất không cần thiết.
Giang tư mã thật sự không cần ngươi bảo vệ.
Hai ngươi ở chung một chỗ, hắn chắc chắn không phải là người cần được bảo vệ.
Hà ngự sử cũng không chen lên trước.
Ông ấy có thiết lập riêng minh.
Ông ấy đến cả chất tử của mình cũng không dẫn theo.
Hà Thần - chất tử của lão Hà cũng trong đám người.
Vừa rồi khi Mạnh Thanh Xà dẫn Giang tiên sinh đi, còn đụng vào hắn.
Hắn vừa muốn mở miệng chào hỏi, Mạnh tướng quân lại dẫn người chen đến phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn là người mới trong quan trường, hiểu quy tắc, mặc dù có người ở bên trên, cũng không thể chạy lung tung.
Mặc dù nghe thúc phụ nói đến Giang tiên sinh.
Nhưng không nghĩ gặp lại là trên trong triều đình.
Chính mình bởi vì chuẩn bị kỳ thi khoa cử, cảm thấy không còn trẻ nữa.
Mỗi ngày tóc rụng từng nắm từng nắm, đường chân tóc cũng cao hơn nhiều.
Nếu không đội mũ quan, cảm thấy đường chân tóc cũng sẽ lộ cả ra, trông mặt dài hơn.
Dung nhan của Giang tiên sinh vậy mà vẫn như xưa.
Hơn nữa còn bởi vì mặc quan bào mà càng thêm rực rỡ.
Năm đó gặp mặt còn có chút bần hàn sa sút.
Qua nhiều năm như vậy, không già thì thôi đi.
Thậm chí càng thêm tuấn tú trương dương.
Hình như còn trưởng thành hơn.
Năm tháng chỉ bỏ qua mỗi hắn.
Năm đó đã tiếc cho Giang tiên sinh kiến thức trong lời nói uyên bác, lại chỉ có thể ẩn mình trong thôn nhỏ chẳng ai biết đến.
Tiếc cho Giang Phong tuấn tú lịch sự, không đường thăng tiến.
Bây giờ gặp lại vậy mà cùng trong triều đình.
Chính mình là thiết thực thi đậu lên.
Giang tiên sinh lại là dựa vào tạo phản được chiêu an mà đến.
Cuộc đời, thổn thức lại không thể tưởng tượng được.
Chẳng qua Giang tiên sinh nhìn có vẻ không thay đổi.
Vừa rồi hắn ném về phía mình một ánh mắt xin lỗi.
Số phận trêu người.
Có Mạnh tướng quân bảo vệ, Giang tiên sinh hẳn là sẽ không bị bắt nạt.
Triều đình này thật sự quá phức tạp, hắn là một người mới, cho dù thúc phụ là Hà ngự sử, thúc ấy cũng kiệt quệ tinh thần, công việc rất vất vả.
Nghĩ đến Thiếu Hà cũng về rồi, hắn vốn dĩ dự định hôm nay hạ triều đi gặp Thiết Hà.
Bên kia Mạnh Thanh Xà dẫn Giang Trường Thiên chen lên phía trước.
Nhất thời không cẩn thận, không phanh kịp chân, thậm chí còn vượt qua cả Hà ngự sử.
Chẳng qua Mạnh Thanh Xà cuối cùng cũng dừng lại.
Lại kéo thông gia lùi vài bước, lùi đến sau người Hà ngự sử.
"Lão Hà người này lòng dạ nhỏ, chúng ta đừng đứng trước mặt ông ấy, đứng ở đây là được rồi, lại tiến lên nữa thì không còn mấy người, xác suất bị Hoàng thượng hỏi đến có hơi cao." Mạnh Thanh Xà bày ra vẻ học sinh kém tiêu chuẩn, thì thầm nói nhỏ.
Giọng nói nho nhỏ của ông ấy vừa đủ để xung quanh trước sau bao gồm cả bản thân Hà ngự sử đều có thể nghe thấy…
Giang Trường Thiên lại một lần nữa cảm khái, thông gia may mắn có một người cha tốt.
Lông mày của Hà ngự sử một chút cũng không động đậy.
Trong lòng cảm khái, Mạnh Thanh Xà may mắn có một nhi tử tốt.
Các quan viên đấu đá tâm kế, xếp thành hàng.
Ánh mắt của công công lễ nghi ném qua tận mấy lần.
Mạnh Thanh Xà mới chú ý đến, là đang nhìn ông ấy, không tình nguyện chuyển bước dời khỏi bên người thông gia, đi đến bên cạnh hắn, không châu đầu ghé tai nữa.
Cuối cùng lại có một tiếng vang.
Công công kéo giọng hô: Hoàng thượng giá đáo.
Chúng thần quỳ xuống hô lớn: Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng thượng ngồi xuống, vẫy vẫy tay: Ái khanh bình thân.
Cực giống cảnh tượng bắt đầu vào học.
Vào học là lão sư đến cả lớp đứng dậy.
Vào triều là Hoàng thượng đến chúng thần quỳ xuống.
Lão sư nói mời ngồi.
Hoàng thượng nói đứng dậy.
Khác biệt chính là, vào lớp là chính mình bỏ tiền, vào triều là Hoàng thượng phát tiền.
Đối với Hoàng thượng mà nói, triều hội hôm nay cũng không có khác biệt gì với mấy năm qua.
Ngoại trừ lúc mới lên ngôi trở thành Hoàng đế, y khá chăm chỉ dụng công, còn suy nghĩ cả ngày, đấu trí đấu dũng với các triều thần.
Bây giờ làm Hoàng đế được mấy chục năm, đã mệt mỏi rồi.
Bất cứ công việc nào làm lâu, mà không có không gian thăng chức, đều sẽ kiệt sức.
Đối với triều thần mà nói thì khác, mỗi triều hội đều khác.
Dù sao thì mỗi một người họ làm tốt đều có không gian tiến bộ.
Công công theo lệ kéo giọng hô: Có việc dâng tấu, không việc bãi triều. Đồng thời dùng ánh mắt trừng Mạnh tướng quân.
Bởi vì Hoàng thượng đến rồi, ánh mắt của Mạnh tướng quân vẫn không thành thật, vẫn luôn mắt đi mày lại với người mới anh tuấn bên cạnh ông ấy.
Ôi chao.
Cũng không biết người từ đâu đến.
Sao lại tuấn tú như vậy.
Một bộ quan bào mặc trên người kia, khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy đẹp.