Buổi trưa cũng dùng bữa trong Hoàng cung.
Cực kỳ thịnh soạn, một mình hắn ăn, có sáu món rau hai món canh thức ăn chính có thể tự chọn, đầy ắp một bàn, đãi ngộ cực tốt.
Nguyên liệu tươi mới, mùi vị cũng không tệ, hắn không thích ăn thịt, nhưng rau, trong cung nấu cũng rất ngon, có một quả dưa rất ngọt, đều muốn gói về cho Hà muội nếm thử, tính cách của hắn thuộc kiểu muốn là sẽ hỏi.
Công công trong cung rất khách khí, gói vào một hộp thức ăn.
Thiên hạ không có bức tường nào không có lọt gió.
Những lời nói của Giang thị lang ở Giang Châu được truyền ra một phần.
"... Đều là đám cẩu tặc các ngươi phá hỏng danh tiếng của Đảng hoạn quan, bọn họ vất vả khổ cực trong Hoàng cung, một năm cũng không thể ra ngoài được một lần, bọn họ có lỗi gì, bọn họ chỉ là hết lòng hầu hạ Hoàng thượng mà thôi, lại bị đám sâu bọ các người bôi đen, các ngươi còn không biết ngượng nói chính mình là mệnh quan triều đình, phi!"
Nghe xem, nói tốt biết bao nhiêu.
Đám công công bọn họ vất vả khổ cực trong Hoàng cung, tận chức tận trách, làm tốt chuyện của mình mà thôi.
Đến cửa cung còn chưa ra, vẫn bị những người đó bôi đen, nói bọn họ là gian thần Đảng hoạn quan, quả thật oan ức hơn cả Đậu Nga.
Cho nên ngay cả Lưu công công vốn là người của Lư Tướng, cũng không có cảm quan xấu với Giang thị lang.
Dẫu sao thì tên cẩu quan mượn danh tiếng công công kia, chính là lấy danh tiếng của Lưu công công ông ta, Lưu công công còn phải cảm ơn Giang thị lang, vì ông ta trừ hại, suýt nữa thì liên lụy đến ông ta.
Còn có một điều là Giang thị lang trông rất đẹp.
Con người đối với người lớn lên đẹp, độ bao dung sẽ cao hơn một chút.
Trước khi Giang thị lang vào cung, đã thông quan những công công này, giành được ấn tượng tốt của bọn họ.
Các công công trời sinh có cảm giác đối địch với mệnh quan triều đình, bởi vì bị lợi ích xui khiến.
TBC
Nhưng bọn họ cảm thấy Giang thị lang là đứng về phía bọn họ.
Vì vậy hôm nay Nghiêm công công không ở cùng Hoàng thượng, Hoàng thượng nghỉ trưa xong, vẫn có công công không dấu vết nhắc với Hoàng thượng, vị Hoàng môn Thị lang đang ở trong cung, có cần gọi đến - (giải buồn không).
Hoàng thượng gật đầu.
Giang thị lang liền xuất hiện.
Hôm nay Hoàng thượng có chút buồn bực, cảm xúc bực bội không cần lý do.
Đôi khi đột ngột mà đến, như thuỷ triều dâng lên.
Lúc như thế này, hắn thậm chí đến cả Văn Tâm cũng không muốn gặp, chỉ là làm mình làm mẩy với chính mình.
Đợi gặp được Giang Nhị, Hoàng thượng lười biếng tựa vào tháp ấm.
Dường như trong một đêm, lại già hơn một chút, có hơi mất tinh thần.
Giang tư mã nói hắn giỏi pha trà, để hắn pha trà vậy.
Hoàng thượng không quan tâm.
Bên người cho dù là thần tử hay công công cung nữ ở trong mắt y đều như nhau, đều là người hầu hạ y, chỉ là người hầu hạ y tự mình phân biệt mình mà thôi.
Giang Trường Thiên ngồi ngay ngắn trước bàn trà.
Đầu tiên châm một nén hương.
Nhìn làn khói bay lượn lờ.
Sau đó đun nước, pha trà.
Than củi từ từ nấu nước lạnh đến sôi sùng sục, cũng bốc ra làn khói trắng.
Bên cạnh lò để một ít trái cây điểm tâm.
Hương thơm chầm chậm bay lên.
Đổ nước trà sôi sùng sục lần đầu tiên, men theo bàn trà mà chảy đi.
Nước trà lần thứ hai, vàng kim thiên đỏ, hơi dập dờn.
Rất sạch sẽ, một chén rất nhỏ.
Giang Trường Thiên rót cho Hoàng thượng một chén, chính mình cũng tự rót một chén.
Hoàng thượng thấy động tác của hắn nước chảy mây trôi, tư thế ngồi đoan chính cũng giống như đã từng thấy, trong đầu luôn có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng y thật sự không nhớ ra được.
Chỉ cảm thấy rất thân thiết.
Khi nhìn người pha trà, lòng liền yên tĩnh lại.
Tạm thời tất cả mọi phiền não đều ném ra sau đầu.
Lại khôi phục lại cảm giác như thường ngày.
Trà do Giang Nhị pha, nước trà êm dịu, thuận miệng, cảm thấy ngọt hơn lúc trước một chút.
Hương thơm rất đầy đủ.
Có lẽ là bởi vì là mỹ nhân pha nên vậy.
Hoàng thượng uống trà, khôi phục lại trạng thái thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y đột nhiên mở miệng hỏi: "Nghe nói quan hệ của ngươi và Giang lão phu nhân vẫn luôn không tốt?"
Giang Trường Thiên gật đầu.
"Sau khi phụ thân qua đời, tính tình của thân nương đột nhiên thay đổi cực lớn, trăm kiểu dày vò thần, khi thần đọc sách có thể thi cử, bà ta nói thần bất hiếu bất đễ, đoạn tuyệt con đường thăng của thần, khi đó thần còn trẻ, không nghĩ thông, nhảy sông tự vẫn, được thê tử hiện tại cứu về. Sau đó bà ta lại đuổi thần ra khỏi gia tộc, thân nương có lẽ hơi hồ đồ, luôn nói thần không phải hài tử của bà ta, bà ta mang thai mười tháng, nếu thần không phải hài tử của bà, vậy thần là ai."
Biểu tình của Hoàng thượng nghiêm nghị, nhớ lại mẫu hậu của mình.
Mẫu hậu đã qua đời nhiều năm rồi, trong ký ức của Hoàng thượng, cũng chỉ nhớ bà ấy thiên vị, y từng có một đệ đệ, rất được mẫu hậu yêu thương, sau đó qua đời ngoài ý muốn, mẫu hậu từng nói một câu, c.h.ế.t đi sao không phải là ngươi.
Lòng y liền nguội lạnh.
Mẫu hậu ngày thường thiên vị, y đều không quan tâm.
Nhưng mẫu hậu lại mong người c.h.ế.t đi là y.
Có lúc y cũng nghi ngờ chính mình không phải do mẫu hậu sinh ra.
Nhưng đây là không thể nào, mẫu hậu chỉ là thiên vị mà thôi.
Ngón tay Hoàng thượng gõ gõ mặt bàn nói: "Lòng người không thể dò xét, không cần phí tâm."
"Thần không hi vọng thân nương yêu thần, chỉ là hi vọng bà ta có thể công bằng một chút, lấy tình yêu cho người khác, chia cho thần một chíu xíu. Nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu, thân nương thấy thần liền chán ghét, may mà thần vẫn có thê nhi, mất là mệnh của thần, được là may của thần." Giang Trường Thiên tiếp tục pha trà, lnước chảy mây trôi, một ấm trà, tựa như cuộc đời.
Sôi sùng sục, thơm ngát, rồi từ từ nhạt đi.
Giờ khắc này, Hoàng thượng thật sự để Giang Nhị vào mắt, cảm thấy hắn rất giống chính mình, như là người của mình.
Hắn hiểu chính mình.
"Hôm nay vào cung có chuyện gì cần bẩm báo?"
Giang Trường Thiên lộ ra một nụ cười có chút nhút nhát, rồi nói hết việc đêm qua thông gia cầm đáp án mua một nghìn lượng bạc đến tìm mình.
"Lương bổng của vi thần một năm mới hơn hai trăm lượng, ngàn vạn lần không nghĩ đến, chỉ là khoanh một số nội dung, đã có thể xào bán một nghìn lượng bạc, có thể thấy những người này ở Kinh Thành, gia sản dồi dào."
Hoàng thượng rất đồng ý, chẳng phải sao, mỗi lần y muốn xây lầu xây vườn hát, những quan viên đó liền dâng sớ tố cáo y, nói ngàn vạn lần không được, lung lay nền tảng lập quốc, bọn họ mỗi một người ở nhà mình sống cũng cực cực xa xỉ.
"Chỗ tiền này, thay vì bị bọn họ kiếm được, không bằng vi thần đến kiếm, vi thần đã nói với thông gia, bán ra một bản, hai trăm lượng bạc, chúng ta một người một nửa, chỉ là thông gia đại nghĩa, không tiện nhận tiền bạc, thần liền nghĩ, dù sao cũng là họ tự nguyện đưa, nếu sau này bán được tiền bạc, mỗi bản thần giữ năm mươi lượng, thông gia mời ăn cơm giữ năm mươi lượng, còn lại một trăm lượng giao cho phủ Nội vụ, như vậy một công đôi việc, bọn họ vốn dĩ phải đọc thuộc quy tắc pháp tắc tế tắc, nộp tiền đọc thuộc có lẽ sẽ chăm chỉ hơn, đồng thời còn có thể tạo thu nhập."
Giang Trường Thiên giống như pha trà, từ từ thuật lại kế hoạch của mình.
Công công ở bên cạnh nghe đến mức cổ không nhịn được mà ngước lên, đầu nhìn trời.
Lúc ban đầu sắc mặt của Hoàng thượng hơi không vui, nhưng nghe rồi lại nghe, liền muốn cười.
Giang Nhị này thật là kỳ quặc.
Quả nhiên, tấu chương lúc ban đầu nhận được tố cáo hắn yêu vơ vét của cải, là không sai.
Này phụ trách một việc nhỏ như cái rắm, hắn cũng có thể tìm ra cơ hội kiếm tiền.
Mặc dù lúc đầu là người khác làm như vậy, nhưng một nghìn lượng bạc rõ ràng là người khác chơi xỏ Mạnh Thanh Xà, đều biết ông ấy dễ bị lừa.
Còn Giang Nhị này là thật sự muốn moi tiền của tất cả mọi người.
Thậm chí còn muốn kéo Hoàng thượng là y nhập bọn, đồng ý chia cho hắn một nửa.
Hay hay hay.
Ha ha ha ha.
Y đã mong đợi đến khi thượng triều lần sau, xem sắc mặt sặc sỡ ngũ sắc của những thần tử đó rồi.
Mà ngoài cung trong nha phủ Tể tướng, có người đến trước mặt Tể tướng tố cáo, có người bán đáp án.
Thậm chí hư hư thực thực là đáp án nội bộ do Giang thị lang khoanh ra, chỉ cần đọc thuộc phần mà Giang thị lang khoanh là có thể qua cửa, một bản bán hai trăm lượng bạc.
Tể tướng đọc pháp tắc pháp quy tế tắc đọc cả đêm:... Không nói sớm.
Tiếp đó ông ta liền không nhịn được cười.
Hay hay hay.
Moi tiền moi đến Kinh Thành.
Thật sự cho rằng những quan viên bọn họ là ăn chay sao.
Bây giờ đưa cho ngươi hai trăm lượng, sau này ngươi bù hai nghìn lượng cũng không đủ.
Ông ta nhắm mắt không quan tâm, để Giang Nhị tiếp tục bán.
Vai hề nhảy nhót.
Loè thiên hạ.
Vốn dĩ cho rằng là nhân vật lợi hại gì, bây giờ xem ra, kì thực tầm nhìn thiển cận, vì hai trăm lượng này, mất hết tiền đồ cả đời.
Lư Tướng ngáp một cái, vẫy tay cho quan viên tố cáo kia đi ra.
Bên này thủ hạ của Lư Tướng nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, chúng ta có đi mua một bản không?"
"Cút."
"Quay lại."
"Mua."