Hôm nay hơi lạnh.
Nhưng không có sương giá.
Năm nay chắc chắn là một mùa đông ấm áp.
Miên Miên sáng sớm mặc váy trắng, bên trong có bộ đồ giữ ấm.
Bên ngoài mặc váy thêm bông.
Hôm nay có trang điểm một chút, bởi vì hôm nay phải ra ngoài.
Nhớ cô bà, cô bà hẳn là đợi a tỷ làm tiệc trăm ngày xong liền sẽ quay về.
Hôm nay Tần Lạc Hà cũng hơi sửa soạn một chút.
Nàng ấy không thích mặc màu trắng, không chống bẩn, chẳng qua hôm nay cũng mặc một thân màu trắng.
Hôm nay a nương muốn dẫn theo Trùng ca và nàng cùng đến chùa miếu làm pháp sự.
Miên Miên đoán cha không nói với nương thân phận thật của Trùng ca.
Bởi vì hôm nay đến chùa là làm pháp sự cho cha của Trùng ca.
Dựa theo quy định trong thôn, sau khi chết, nhất là c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, không phải kiểu sống thọ c.h.ế.t già, tốt nhất là đến chùa làm một hồi pháp sự siêu độ cho người chết, như vậy người c.h.ế.t mới có thể yên nghỉ.
Tần Lạc Hà cảm thấy lần trước khi đến mộ thắp hương, hương kia đột nhiên đổ xuống, luôn cảm thấy đại huynh đệ là có một số di nguyện chưa hoàn thành, cho nên nàng ấy cảm thấy phải đến chùa làm một hồi pháp sự.
Việc nàng ấy muốn làm, Giang Trường Thiên đều đồng ý.
Dù sao chuyện trong nhà cũng là Hà muội làm chủ.
Cho nên sáng sớm cả nhà đã thu xếp đến chùa.
Chọn một ngôi chùa khá nổi tiếng, Thái A Tự.
Thái A Tự là ngôi chùa khá nổi tiếng ở Kinh Thành, nghe nói phong cảnh đẹp, đồng thời rất linh nghiệm, tiếng tăm cũng tốt, quan quyến rất thích đến, cũng không xa lắm.
Miên Miên biết cha thăng đến cấp đến tứ phẩm, nàng vốn dĩ nghĩ rằng cũng không cao lắm.
Nhưng nhớ lại một chút.
Thời đại hiện đại, quan viên cấp bộ phận đã rất lợi hại rồi, có một câu nói là cấp bộ phận không phải dựa vào nỗ lực mà còn phải dựa vào gia thế. Trong đơn vị cấp bộ phận chính là đại boss rồi. Nhưng đổi sang thành thời cổ đại, cấp bộ phận là quan tép riu thất phẩm.
Cấp khoa ở đây chính là cửu phẩm, nghĩ như vậy, tứ phẩm đã siêu lợi hại rồi.
Có thể hơi kiêu ngạo một chút xíu.
Cả chặng đường đường đi xe ngựa tới, Miên Miên ngồi trong xe ngựa xem cảnh đẹp ăn đồ ăn vặt rất nhàn nhã.
TBC
Thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản vẫn xem như là sạch sẽ, cảm thấy tổng thể Kinh Thành vẫn rất tốt.
Biết ơn là được xuyên đến chỗ này.
Nếu xuyên đến Châu Âu thời Trung cổ, bây giờ phải học cách đi giày cao gót, bởi vì lo sẽ dẫm phải phân, cũng phải mặc váy lớn đầm rộng to đùng kiểu Lạc Lạc Phong [1] , muốn tiểu trực tiếp lấy một cái chậu nhét vào trong váy, là có thể giải quyết ngay tại chỗ, trên mặt vẫn có thể nói cười vui vẻ.
[1]
[1] phong cách kiểu Pháp, váy áo thường rất cầu kỳ với các lớp váy bồng bềnh, phồng to.
Còn phải đội tóc giả, bởi vì người sống trong tòa nhà bên đường, sẽ tùy tiện đổ nước tiểu phan từ trên lầu xuống.
Còn phải quét bột chì lên mặt, trắng hơn.
Cái này, bên này hình như cũng thịnh hành, cũng quét.
Lần trước nàng thấy phấn trắng dưỡng da mà người khác tặng cho a nương, giật nảy mình, quý tộc bên này dễ gặp khó sinh, cũng có liên quan đến dùng những thứ này đi, mức độ tổn hại cho cơ thể hơi cao.
Dọc đường xem những ngôi nhà mái đỏ tường vàng ở bên ngoài, đường lát đá xanh, còn có cờ quảng cáo bị gió thổi bay, chính là một bức tranh tự nhiên, Miên Miên xem rất chăm chú.
Tí Tòng Hoành nhìn ra bên ngoài, những ngôi nhà đang lùi về sau, như khi hắn chạy bộ.
Nhìn đối diện, không biết trong đầu của Giang rùa nhỏ đang nghĩ cái gì, hiếm khi yên tĩnh một lúc, có hơi xinh đẹp.
Bỗng nhiên Miên Miên làm mặt quỷ với hắn.
Giật nảy mình.
Nhìn nàng đưa tay vào miệng kéo miệng ra, thè lưỡi, trợn mắt trắng…
Má của Tí Tòng Hoành co giật: "Ngươi đừng lại đây."
Hắn rút khăn tay ra, đưa cho nàng lau tay.
Giang Miên Miên ha ha ha cười lớn, tổn thương địch một ngàn, tự tổn thương một ngàn, kéo khóe miệng có hơi đau.
Tiếp theo lại là một khoảng thời gian dài yên tĩnh.
Miên Miên rút ra một quyển sách đặt trong xe ngựa ra, gần đây cái này rất thịnh hành.
Tiện tay lật xem, nhìn thấy một điều: Quan viên không thể vô cớ đánh mặt quan viên khác…
Quy định quá cụ thể.
Vậy đánh bụng có được không, đánh đầu có được không?
Quan viên không thể ỉa đái trong chăn…
Cái này…
Tế tắc này quá cụ thể, nàng cầm tế tắc đưa cho Trùng ca.
Tí Tòng Hoành mặt không biểu cảm liếc một cái, đưa lại cho nàng.
Tại sao Giang rùa nhỏ một ngày có thể phát hiện được nhiều chuyện kỳ quặc như vậy…
Má hơi co giật một chút.
Nhìn nàng đọc những thứ nhàm chán như vậy, cũng có thể đọc đến mức cười ngây ngô.
…
Vốn dĩ là một quãng đường rất khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại khái nhớ lại sẽ rất buồn.
Lại dường như không buồn như vậy nữa.
Một đường khóc không được cười không xong, nỗi bi thương đều thành mảnh vỡ, rơi xuống dưới bánh xe, bị cuốn đi mất.
Đến chùa.
Tần Lạc Hà dẫn hai hài tử tìm hòa thượng nói muốn làm pháp sự.
Miên Miên phát hiện Thái A Tự rất tiên tiến, nhìn gần giống với chùa ở thời hiện đại, có phòng chuyên tiếp đãi, có hòa thượng chuyên tiếp đãi.
Rất chuyên nghiệp.
Có cung cấp hương miễn phí, không ép buộc thu tiền, ngươi có thể cho tiền theo tâm trạng.
Bình thường những người đến chùa thắp hương, ít nhiều gì đều sẽ cho.
Có tận mấy đại điện.
Mỗi một đại điện đều có Bồ Tát khác nhau.
Vàng óng ánh, nguy nga tráng lệ, không cần vào trong chỉ ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.
Giống như thế giới bị thần Phật bao quanh.
Thần Phật không nơi không nơi, nhìn xuống ngươi.
Làm cho ngươi không tự giác mà trở nên nghiêm túc.
Miên Miên tin tưởng chủ nghĩa xã hội, tiếp nhận giáo dục bắt buộc chín năm, cũng không sợ quỷ thần.
Nhưng nhập gia tùy tục, đến chỗ nào, thì làm việc đó.
A nương nghiêm túc thảo luận với hòa thượng về chuyện thủ tục pháp sự.
Trùng ca cũng nghiêm túc nghe.
Miên Miên dẫn Phan Nha lùi ra ngoài.
Đi dạo trong chùa.
Trong chùa hình như luôn có rất nhiều cây cổ thụ cao ngất, cảm giác môi trường rất tĩnh mịch.
Miên Miên đi rồi lại đi theo quy luật, góc rẽ sẽ gặp phải người.
(Bởi vì tác giả thật sự không nghĩ ra tình tiết, cho nên chỉ đành cứng nhắc nhét người vào.)
Hôm nay thời tiết khá tốt, mặc dù lạnh, nhưng có ánh nắng mặt trời, cũng không quá lạnh.
Góc rẽ ở hành lang trong chùa cổ, có một cái đình, một lão thái thái tóc trắng ngồi ở đó, cúi đầu, lại đang xâu chuỗi hạt.
Lão thái thái cả người mặc áo bào xám, bên trong màu trắng làm nền, xám trắng xen kẽ.
Tóc cũng không phải hoàn toàn trắng, còn có một chút đen, xen lẫn với trắng, tổng thể như màu xám.
Cúi đầu ở đó xâu chuỗi hạt, liền cảm thấy khí chất cực đẹp, cảm giác cực kỳ dịu dàng.
Mặt và đầu quấn vải, đầu quấn một nửa, cho nên nhìn thấy được tóc trắng, cảm giác được tuổi tác.
Đầu quấn như nông phụ, nông phụ ở Kinh Châu mùa đông sẽ quấn cả tóc cổ mặt, chỉ để lại một đôi mắt.
Lão thái thái trước mặt cũng gần giống vậy.
Nhưng lại cảm thấy bà ấy tuỳ ý ngồi ở chỗ đó cũng xinh đẹp.
Cho dù là lão thái thái, cũng là một lão thái thái từng được sống trong nhung lụa.
Miên Miên nhìn trái nhìn phải cũng không thấy viết không được vào, liền đi vào.
Lão thái thái đang xâu chuỗi hạt nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, thấy người đến.
Ngơ người.
Nữ hài cả người bạch y, không gây một chút tiếng động nào mà đi về phía bà ấy.
Ánh nắng chiếu vào mặt nàng.
Giống như bà ấy khi còn nhỏ.
Đẹp như vậy, ngạo mạn như vậy, không kiêng nể gì như vậy, vô lo vô nghĩ như vậy.
*
Trong nơi sâu của chùa.
Không có Phật.
Có một bà lão.
Năm tháng đã điêu khắc rất nhiều dấu vết trên người bà ấy.
Nhưng cái nhấc tay nhấc chân của bà ấy, vẫn khiến người ta cảm thấy một chút đẹp đẽ không nói thành lời.
Đại khái ý tứ chính là của mỹ nhân ở xương cốt không ở da.
Có mỹ nhân, đẹp là toát ra từ xương cốt, tướng xương đẹp đẽ, gần như không cần quan tâm đến tướng da nữa.
Miên Miên rất ít thấy người xâu chuỗi hạt.
Có thêu thùa.
Chẳng qua xâu chuỗi hạt cũng rất bình thường, phật châu không thể mọc thành chuỗi ngay ở trên cây, phải mài hạt hoặc quả thành hạt châu, sau đó dùng dây xâu lại, có vẻ rất đơn giản, nhưng nếu như có người rất giỏi phối hợp, chọn các hạt khác nhau phối hợp lại sẽ rất đẹp.
Miên Miên đi đến trước mặt bà lão, thấy bà ấy xâu một chuỗi Phật châu cầm tay.
Sau khi điều kiện trong nhà tốt lên, cô bà ngày ngày dạy nàng, cũng rèn luyện ra một chút nhãn lực cho nàng.
Chuỗi hạt châu trong tay bà lão trước mắt này cảm thấy đều rất đắt.
Phật châu là Vô Hoạn Tử, đại khái là tên dễ nghe, Vô Hoạn, Bình An, Vô Dạng, được dùng làm Phật châu.
Thực tế bản thân Vô Hoạn Tử cũng cực kỳ tốt, hàm chứa phong phú chất gốc xà phòng, vỏ hạt Vô Hoạn Tử chà chà chà sẽ chà ra bọt, rửa tay rất sạch sẽ, cho nên đeo Vô Hoạn Tử là hàm chứa phong phú chất gốc xà phòng, tương đương với đeo một chuỗi xà phòng??