Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 287



Chất tử Thái tử mà bà ấy nhớ là một hài tử rất ngoan ngoãn.

Không ngờ tới sinh ra một cô nương, tính cách hoạt bát như vậy.

Nhưng nghe được câu này, lòng lập tức mềm đi.

Đây là lời dặn dò trước khi c.h.ế.t của Thái tử sao?

Ngươi vốn dĩ là nữ nhi của Thái tử, ngươi ra ngoài thì cần phải quỳ bái ai, ai cũng không cần phải quỳ bái.

Không nhìn được mà vươn tay ra vuốt đầu bàng.

Sau đó nhìn nàng lưu loát xoay người, đầu thoát ra khỏi tay bà ấy.

"Bà bà, đừng vuốt đầu cháu, cha, a huynh đều thích vuốt đầu cháu, vuốt đến nỗi tóc của cháu ít đi rồi."

Tuệ Vân công chúa nhướng mày, nhìn đầu tóc của nàng, hình như là không nhiều.

Có hơi buồn cười.

Tiếp theo lại nghe tiểu thí hài nói: "Vuốt tiếp, tóc sẽ ít như tóc của bà bà."

Mặt của Tuệ Vân công chúa lại cứng đơ.

... Xiên ra ngoài, xiên ra ngoài…

Tuệ Vân công chúa cảm thấy tiểu thí hài này sinh ra chính là để khắc chế bà ấy o(╥﹏╥)o.

Sao lại có tiểu hài tử, mỗi một câu nói đều khó nghe như vậy chứ.

Mỗi một câu đều đ.â.m vào tim.

Bà ấy làm sai cái gì?

"Buổi trưa ở lại ăn cơm đi." Nói xong Tuệ Vân công chúa hoảng loạn bỏ chạy, nếu không đi, bà ấy lo mình sẽ tóm lấy tiểu thí hài này, nhấc đầu, ném xuống đất, lại nhấc đầu, lại ném xuống đất…

*

"Buổi trưa ở lại ăn cơm đi." Một nữ nhân mặt tròn làn da trắng như tuyết nắm lấy tay của Tần Lạc Hà, chân thành nói.

Đổng phu nhân là người tính tình ngây thơ hoạt bát.

Tuổi tác lớn như vậy vẫn thích đọc truyện tranh.

Thích nhất là đọc truyện tranh về nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa chu du giang hồ.

Kết quả ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Tần Lạc Hà đến cửa, kinh ngạc ngất trời.

Này không phải chính là nữ hiệp bổn hiệp sao?

Nhìn người đều bằng ánh mắt lấp lánh.

Hơn nữa nhìn nhất cử nhất động của Giang phu nhân đều giống hệt như nữ hiệp trong tâm trí của bà ấy.

Kiểu tóc, y phục, giày dép hu hu, tất cả đều giống.

Nếu không phải hoàn cảnh không đúng, bây giờ bà ấy đã kéo nữ nhi cùng ngưỡng mộ rồi.

Tối qua đã nghe tướng công nói rồi.

Tướng công nói đã tìm được thông gia tốt rồi, lần này đảm bảo ổn thỏa.

Đổng thượng thư cảm thấy Mạnh Thanh Xà người này chắc chắn sẽ không nói dối, Mạnh Thanh Xà người này nói một là một, nói hai là hai, có gì không tốt cũng sẽ trực tiếp chửi thẳng, không cần phải tâng bốc gượng ép.

Mà nhi tử Mạnh Thiếu Hà của Mạnh Thanh Xà có thể sống ở nhạc gia năm như vậy, không có nửa câu oán trách, đều là nói lời tốt, có thể thấy nhân phẩm của đối phương.

Hoặc là nhân phẩm hoàn mỹ, hoặc chính là siêu cấp biết làm người siêu cấp giả tạo, khiến người ta không cảm thấy được khó chịu.

Cho dù là loại nào, đối với khuê nữ mình mà nói cũng đã cũng đủ rồi.

Mạnh Thiếu Hà là người thông minh, trong lớp thanh niên cũng được xem là thanh niên tài tuấn, hắn đều không cảm thấy khó chịu, với tính cách tùy tiện kia của khuê nữ mình, càng sẽ không sống không tốt.

Suy xét đủ mọi phương diện, Đổng thượng thư đều cảm thấy cực tốt, d.a.o nhanh c.h.é.m đay loạn, quyết định nhanh chóng, nếu không đợi đám tay già đời ở Kinh Thành phản ứng lại, đều không còn lượt khuê nữ nhà mình.

Ngày thứ hai Đổng thượng thư phải đi làm.

Đổng phu nhân ở nhà tiếp đãi.

Tướng công nói nếu đối phương có ý, hẳn là sẽ đến nhà.

Đổng phu nhân bảo hạ nhân dọn dẹp nhà cửa, thật ra trong nhà ngày ngày đều dọn trái lại cũng không cần phải làm cái gì đặc biệt.

Nhà Đổng thượng thư ở thành Đông, quan chức Thượng thư rồi, rất thanh liêm, nhà rất nhỏ, cái gì cũng không có... Đó là không thể nào.

Làm quan không thể chỉ để không ăn không uống được.

Nhà Đổng thượng thư chính là kiểu bố trí của phủ Thượng thư.

Mặc dù lương bổng tính ra không cao, nhưng sẽ có các loại thu nhập thưởng thêm ngoài ngạch khác, Hoàng thượng rất hào phóng với các thần tử mình xem trọng, thưởng tiền thưởng đất thưởng nhà thưởng ngọc thạch thưởng tước vị…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đổng phu nhân có một tử một nữ, nhi tử giống như lão Đổng đều ở Công bộ.

Nhi tử được dạy dỗ rất thích khoa học tự nhiên, thích ngâm mình trong bộ phận kỹ thuật của Công bộ.

Không có tố chất làm quan, nhưng làm về kỹ thuật thì có thể.

Nữ nhi ở trong nhà đợi gả.

Phải tiếp khách, Đổng phu nhân có hơi căng thẳng một chút, may mà bên cạnh bà ấy cũng có lão ma ma, nhà đại hộ gặp mặt gì đó, dù sao bình thường cũng không có động tác gì kịch liệt, làm theo lời ma ma dặn dò là được.

Hơn nữa nhiều năm như vậy cũng có kinh nghiệm rồi.

Chẳng qua tất cả đều đến khi gặp được Giang phu nhân Tần thị. "Bụp!" nổ tung.

Đổng phu nhân không hiểu sao lại có người trời sinh đã mang một loại phong thái nữ hiệp, quá quá quá đẹp rồi, mỗi một điểm đều lớn lên ngay vết tì trong lòng bà ấy.

Hai ma ma đối mặt nhìn nhau một cái, lại tự mình quay đầu đi.

Đổng phu nhân tự mình chiêm ngưỡng nữ hiệp một lúc lâu, sau khi được ma ma nhắc mới nhớ ra, phải gọi khuê nữ ra gặp khách.

TBC

Cùng ngưỡng mộ!

Lo lắng khuê nữ có tâm lý phản nghịch, cũng không nói là ai.

Chẳng qua khuê nữ thấy Giang phu nhân, thì vô cùng nhiệt tình.

Không hổ là thân khuê nữ của mình, có khả năng là đọc cùng một loại truyện tranh.

Đôi mắt to của Đổng A sáng long lanh, hai má lúm đồng tiền, nhìn vào đã cảm thấy như hàm chứa ý cười, tươi vui không thể tả.

Tần Lạc Hà vừa nhìn thấy khuê nữ này, lòng liền yên tâm, ngay lập tức yêu mến.

Thời đại này, nói hôn bàn gả, mặc dù nói là hai nhà cùng tốt, nhưng tốt nhất là có cơ hội gặp mặt trực tiếp hài tử một chút.

Mặc dù nói không tin lời đồn không lan lời đồn, bên ngoài có người nói Đổng cô nương được nuông chiều, có người nói tính tình nàng ấy không tốt, có người nói nàng ấy đố tỵ, đủ loại, tóm lại chuyện hủy hôn này, nói đều là đằng nữ không đúng.

Tướng công bảo nàng ấy đến cửa, Tần Lạc Hà biết, không phải để dựa thế, mà chính là muốn nàng ấy nhìn xem cô nương cụ thể là kiểu gì, xem mắt cho Phong ca nhi, không thể xem cho nó một cô nương kỳ quái.

Bọn họ cũng không để ý đến gia thế, phải sống được với nhau mới ổn.

Cũng nói như vậy với Ân cô.

Mang theo quà tặng không nặng không nhẹ, nếu vừa lòng thì có thể định rõ, nếu không vừa lòng thì coi như là đến bái phỏng kéo quan hệ, cũng không sao cả.

Dù sao cũng không gióng trống khua chiêng.

Tần Lạc Hà còn muốn ở lại nhìn thêm, mặt dày đồng ý ở lại cùng ăn cơm.

Ăn cơm thực ra rất có thể nhìn ra giáo dưỡng của một người.

Ăn cơm cùng nhau, Đổng A không quá giỏi hầu hạ người khác, nhìn vào chính là hài tử được lớn lên cưng chiều, nhưng ăn cơm rất quy củ, Đổng phu nhân gắp rau cho nàng ấy, nếu không thích, nàng ấy cũng cau mày ăn hết, không lãng phí.

Sau đó sườn heo mà mình thích, gắp tận mấy miếng cho Tần Lạc Hà.

"Di di cái này ngon, cái này cũng ngon, cái này cũng ngon."

Rất thích chia sẻ.

Rất yêu cười.

Ăn được món ngon, nụ cười sẽ ngọt ngào.

Ăn phải thứ không ngon, hơi cau mày một chút, nhưng rất nhanh, lại ăn được món ngon, thì lại không kiềm chế được mà cười.

Ăn bữa cơm, Tần Lạc Hà càng thích cô nương này hơn.

Có hơi giống Du Tỷ Nhi đều thích ăn, nhưng công bằng mà nói, dễ thương hơn Du Tỷ Nhi nhà mình rất nhiều. Du Tỷ Nhi nói chuyện có phần hơi cay nghiệt, luôn rất thẳng thắn sắc bén, nếu không phải nhà thông gia tốt, nàng ấy cũng không yên tâm gả Du Tỷ Nhi đi.

Đổng A chẳng có tâm nhãn gì, giống Du Tỷ Nhi, nói chuyện lại như thoa mật lên vậy, ngọt ngào vô cùng.

Rất hoạt bát, líu la líu lo, nói chuyện không ngừng.

Cũng không câu nệ.

Tần Lạc Hà vô cùng vừa lòng.

Khi ra về, tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình xuống, đeo vào tay tiểu cô nương.

Vốn dĩ cũng là chuẩn bị cho tiểu cô nương, chính Tần Lạc Hà không thích đeo loại này, chẳng thể nào đến thời khắc quan trọng, dùng vòng ngọc ném người được, lãng phí.

Vừa lòng thì tặng cho đối phương, không vừa lòng thì cứ đeo nguyên trên tay như vậy.

Tiểu cô nương cũng không từ chối, hứng thú vui vẻ nhận lấy.

Đổng phu nhân dù sao cũng là Thượng thư phu nhân, nhìn thấy vòng tay kia, nhìn độ tinh khiết kia, cực kỳ quý giá, vạn cái chọn một, như mỡ dê vậy, bóng loáng, là một chiếc vòng tay mà nhà bọn họ đều cảm thấy quý giá, chiếc vòng tay này, ở Kinh Thành nói không chừng có thể mua được một căn trạch tử.

Tướng công nói đối phương là người có của cải, bà ấy còn không tin lắm, nghĩ rằng cùng lắm thì cho thêm đồ cưới của hồi môn, chỉ là nhìn chiếc vòng tay này, cảm thấy tướng công nói đúng.

Tiễn Giang phu nhân đi.

Lại thấy khuê nữ giơ tay lên, đối diện với ánh mặt trời, nhìn chiếc vòng tay kia, vui vẻ hớn hở, cà lơ phất phơ.