Đổng phu nhân cẩn thận hỏi: "Con biết tại sao Giang phu nhân tặng vòng tay cho con không?"
"Biết chưa, di di thích con, nương thân con đi xem giá y của con đã thêu xong chưa, nếu không không kịp mất."
Khuê nữ nhảy nhót đung đưa cánh tay quay về thêu giá y.
Vẻ mặt của Đổng phu nhân ngơ ngác, khuê nữ rốt cuộc là hiểu rồi hay vẫn chưa hiểu?
Quay đầu hỏi ma ma: "Ma ma, ngươi nói ta cũng mặc một bộ y phục giống như của Giang phu nhân có được không, cùng cả đôi ủng kia nữa."
Ma ma uyển chuyển lắc đầu: "Bộ y phục mà Giang phu nhân mặc kia yêu cầu hơi cao một chút. Chiều cao phải cao mới mặc ra cảm giác."
Đổng phu nhân liếc ma ma một cái, ngươi là đang nói ta thấp.
Rất nhanh Đổng phu nhân lại hưng phấn lên: "Vóc người của Giang phu nhân cao như vậy, sau này nếu khuê nữ mà A A sinh cũng cao như vậy, thì có thể ăn mặc như kia rồi, nữ hiệp đệ nhất giang hồ! Hô hô hô!"
Ma ma ngẩng đầu nhìn trời:...
*
Hoàng thượng đã hai ngày không gặp được Giang thị lang rồi.
Bỗng nhiên cảm thấy hơi nhạt nhẽo.
Chủ yếu là các công công bên cạnh thi thoảng lại nói đến.
Việc các quan viên tranh nhau bỏ tiền mua trọng điểm.
Lần này cảm giác như Hoàng thượng chơi xỏ được đám quan viên đó.
Hoàng thượng cảm thấy rất vui vẻ.
Này chẳng phải thú vị hơn cả mấy chuyện kẻ lừa người dối tranh đấu lẫn nhau trên triều đình sao?
Nhìn mỗi người một vẻ, Hoàng thượng có một cảm giác sảng khoái như đang đứng trên tầng cao 999.
Vậy nên lại sai người triệu Giang thị lang vào cung.
Cho nên vị Hoàng môn Thị Lang vừa mới ra lò này, quả thật rất được Hoàng thượng sủng ái.
Hoàng thượng lại gọi nữa.
Cũng có những người đồng dạng là Hoàng môn Thị Lang, chỉ khi có việc riêng biệt mới được vào cung, cả năm nói không chừng chưa chắc được vào một hai lần.
Này dăm ba bữa lại vào cung, Lư Tướng cũng có chút ghen tị.
Chẳng qua chỉ là có một khuôn mặt đẹp thôi sao?
Nịnh thần c.h.ế.t không yên lành.
Giang Trường Thiên ở nha môn cũng chẳng có việc gì làm, chỉ là nhìn đồng liêu Trần Cửu Cúc tính toán ghi chép sổ sách.
Hoàng thượng triệu kiến, Cửu Cúc còn kích động hơn cả hắn.
Chỉnh lý lại sổ sách một lượt, ban đầu hắn ta còn chu đáo giúp hắn đi đổi tiền, gom lẻ thành nguyên, nhưng Giang huynh nói không cần, còn bảo hắn ta đổi thành tiền lẻ.
Giang Trường Thiên tính toán, này cũng chỉ là mấy ngày trước thôi, người ngửi được mùi sẽ đưa tiền đều đã đưa rồi, mấy ngày sau chắc hẳn sẽ không có nữa.
Bởi vì những người ban đầu không đưa, sau này cũng sẽ không đưa.
Giống như Đổng thượng thư, cũng không mua đáp án.
Hôm nay cũng gần hết rồi.
Đúng lúc đi nộp sổ sách.
Hoàng thượng triệu kiến.
Giang Trường Thiên không vội đi ngay, lại gọi ngự tiền thị vệ của Hoàng gia nói có chút việc nhờ giúp đỡ.
Liền gọi con rể Mạnh Thiếu Hà đến.
Ngự tiền thị vệ, không phải chỉ đơn thuần là một thị vệ, thực tế cũng là một chức quan, chức quan khá có mặt mũi, thích hợp cho các nhà nhị đại tam đại.
Hoàng thượng đợi ở trong cung đợi một lúc lâu, có chút mất kiên nhẫn.
Không ngờ lại có người khiến cho y đợi.
Mọi người không phải đều là y vừa triệu kiến, bay như bay tới sao?
Giang Nhị này có hơi không hiểu chuyện.
Kết quả ngay khi Hoàng thượng sắp mất hết kiên nhẫn, thì thấy Giang Nhị đến.
Không phải một mình đến, còn dẫn theo mấy thị vệ.
Các thị vệ khiêng rương lớn.
Đến trước mặt, mở ra, hay lắm.
Toàn là tiền.
TBC
Giang Trường Thiên ủng hộ chi trả bằng tiền lẻ, đủ loại.
Vì đẹp mắt, còn đổi tiền nguyên thành một đám tiền lẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng thượng mặc dù tiêu tiền như nước chảy, nhưng chính là chuyện y cử động miệng, còn quá đáng hơn cả việc chúng ta dùng điện thoại quẹt thẻ, căn bản là không cần nhìn thấy tiền trông ra làm sao.
Hoàng thượng cũng rất ít khi thấy nhiều tiền như vậy, chất đống cùng nhau, cảnh tượng chất đống ngay trước mặt mình.
Cũng không kẻ làm màu nào sẽ cố ý đổi tiền nguyên thành tiền lẻ đưa cho Hoàng thượng.
Nhưng Giang - kẻ làm màu - chăm chỉ làm việc - tiến thủ - Trường Thiên chính là làm như vậy.
Còn gióng trống khua chiêng gọi ngự tiền thị vệ đến khiêng tiền tệ.
Nếu như người khác gọi, các thị vệ sẽ không đến.
Mặc dù bọn họ được gọi là thị vệ, không nhất định phải làm việc này, còn nhiều thủ hạ như vậy không đến lượt họ làm việc này.
Giống như sinh viên đại học ngành khoa học máy tính không nhất định là dùng để khiêng máy tính.
Nhưng Mạnh Thiếu Hà gọi, lại là cơ hội để lộ diện ở trước mặt Hoàng thượng, mọi người liền tích cực đi tới.
Trên đường cùng nói chuyện với nhạc phụ Giang thị lang của Mạnh Thiếu Hà, phát hiện nhạc phụ của Mạnh Thiếu Hà rất thú vị, một chút khoảng cách cũng không có, thân thiết không thôi.
Chẳng trách Mạnh Thiếu Hà sống ở nhạc gia lâu như vậy, còn vui không muốn về, nhạc phụ như thế này chắc chắn thân thiết hòa nhã, cuộc sống vô cùng tiêu dao.
Hơn nữa diện mạo của nhạc phụ của Mạnh Thiếu Hà lại như này.
Xem ra nói phu nhân của Mạnh Thiếu Hà đẹp như Đát Kỷ, là chắc chắn rồi, phúc khí của Thiếu Hà huynh quá tốt.
Mấy tiểu tử cường tráng khiêng đến mức thở hổn hển, một thùng một thùng lại một thùng.
Toàn là tiền.
Hoàng thượng cũng kinh ngạc mở to mắt.
Thật tế nói ra thì cũng không nhiều.
Cầm sổ sách trên tay, nhìn tổng số tiền, có lẽ chỉ tương đương với chi phí mà y yêu cầu xây một toà viện tử.
Nhưng y muốn xây một toà viện tử còn bị đại thần lải nhải, tố cáo y mấy cuốn.
Giang thị lang này chỉ tuỳ tiện nói một câu, là kiếm được đủ tiền xây một toà viện tử cho y.
Nhiều như vậy như vậy.
Sổ sách này không chỉ rõ ràng, còn minh bạch, ai đưa tiền, tên của mỗi một người đều ghi lại, hay lắm, hơn cả nửa người của quan trường đều có mặt.
Hoàng thượng long nhan vui mừng.
Cách mà y thể hiện vui vẻ chính là ban thưởng.
Ban thưởng cho mỗi tiểu tử khiêng tiền một tấm kim bài nhỏ, không trực tiếp ban thưởng cho Giang thị lang, mà là kéo hắn nói chuyện.
Mấy thị vệ đều rất vui vẻ.
Lộ mặt trước Hoàng thượng còn được ban thưởng, này ra ngoài lý lịch liền khác.
Khi xem mắt có thể nói đã được Hoàng thượng ban thưởng, là ngự tiền thị vệ mà Hoàng thượng cũng để mắt tới, tiền đồ vô lượng, lại có thể thêm một nét lên lý lịch, nếu không ở Kinh Thành nhị đại tam đại nhiều như vậy, so về gia thế cũng có thể không bằng người khác.
Hoàng thượng nhìn sổ sách khen Giang thị lang một câu làm rất chi tiết.
Giang Trường Thiên cũng không chiếm công nói: "Thật xấu hổ, sổ sách này không phải do vi thần làm, bởi vì trước đây khi đang chờ quan, vi thần thấy có một đồng liêu chờ hơn một năm, nói thuê nhà ở Kinh Thành cũng không có tiền, hắn ta đến nhà vi thần bái phỏng, vi thần cho hắn ta tiền bạc, hắn ta lại ăn nói khép nép mà nhận lấy, làm quan cùng triều, vi thần không thể nhìn thấy người khác như vậy, vì thế nhân cơ hội này gọi hắn ta đến ghi chép giúp, tiện thể cho hắn ta tiền, mặc dù cho không nhiều, hắn ta lại ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c mà nhận lấy, đường đường chính chính mà kiếm tiền."
Hoàng thượng nghe đến chỗ này, lại có chút cảm khái.
Thứ nhất cảm thấy Giang Nhị này khác với người khác, người khác nghe được khen ngợi, đều hận không thể nhận hết mọi công lao về người mình, Giang Nhị lại nói không phải công lao của hắn.
Thứ hai cảm thấy Giang Nhị người này rất có tình người, không chỉ tặng tiền bạc mà còn nghĩ đến lòng tự trọng của đối phương, nhân cơ hội như vậy giúp đỡ người khác.
Thứ ba cảm thấy Giang Nhị này rất thật thà, nói một là một, không giấu giếm nửa điểm. Còn lão Lư này cũng là, việc chọn quan đều do ông ta làm, kéo dài thời gian của người ta hơn một năm, cũng thật không ra gì, chắc chắn là hạ quan không đưa đủ tiền, lòng người vô đáy làm rắn lại muốn nuốt voi.
Một đoạn lời nói bình thường của Giang Nhị.
Ở chỗ Hoàng thượng:
Độ yêu thích Giang thị lang +10.
Độ yêu thích Lư Tướng -10.
"Vi thần nhận tiền đến sau này cũng bị doạ giật mình, ban đầu chỉ là một chuyện nhỏ, thông gia thần làm người hơi tinh quái, cũng có ý đùa một chút, lại không ngờ lại có thể nhận được nhiều như vậy. Thông gia thần nói mọi người đều tưởng là Lư Tướng cần tiền, cho nên tranh nhau mua. Vi thần có tội, vi thần đã giải thích thay Lư Tướng, vi thần đều nói với người mua trọng điểm, chuyện không liên quan đến Lư Tướng, trọng điểm là do vi thần khoanh, nhưng hình như mọi người đều không tin." Giang thị lang chân thành nhận tội xin lỗi.
Nghe vào tai của Hoàng thượng, hay hay hay, độ yêu thích Lư Tướng -20.
*
Buổi chiều.
Nắng ấm gió êm.
Liễu gia không biết từ chỗ nào biết được, Đổng cô nương vậy mà lại đang ở nhà chính mình thêu giá y.
Còn chuẩn bị rất rất nhiều của hồi môn.
Ma chướng.
Liễu gia suy trước nghĩ sau, vẫn cảm thấy Đổng cô nương rất hợp với nhi tử nhà bọn họ.
Đổng A là nhìn từ nhỏ đến lớn, đơn thuần, hay cười, tính tình tốt.
Vẫn tốt hơn nghĩa muội Liễu tiên tử.