Ta bĩu môi, vẫn còn muốn cãi cố:
"Ta không buồn. Chỉ là… thấy trời mưa, chợt nhớ đến lời mẫu thân ta thường nhắc.
'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, minh triêu thâm hạng mại hạnh hoa.'
(Một đêm mưa xuân rơi trước lầu nhỏ, sáng mai vào ngõ sâu mua hoa hạnh.)
"Mẫu thân ta nói, trước cửa nhà cũ ở Cô Tô có trồng cây hạnh, bảo rằng sau này ta có thể cưới được lang quân như ý."
"Nhưng ta buồn là vì… lời đó chẳng linh nghiệm chút nào."
Thẩm Xuyên Thanh không cười ta nữa, mà gật đầu nghiêm túc:
"Lý do này… nghe có vẻ đỡ đau lòng hơn một chút."
Về đến khách điếm, gió thổi tan đi mây u ám, trăng sáng rọi vào trong phòng.
Thẩm Xuyên Thanh nằm dài trên giường, trở mình nhìn ta bái nguyệt, tò mò hỏi:
"Cầu thần à? Cầu cái gì thế?”
"Cầu cho Lý Hành Châu sớm gặp báo ứng sao?"
Ta cười cười, lắc đầu:
"Ta đang cầu thần tiên phù hộ cho Thẩm Xuyên Thanh.”
"Cầu ngươi trường thọ bách niên, mạnh khỏe bình an.”
"Ngươi cũng dậy mà khấn đi."
Ta vươn tay đẩy hắn, nhưng hắn đã ngủ say từ bao giờ.
Hắn lật người, trong mơ còn không quên khoe khoang:
"Kim Châu, ta diễn thế nào?"
Xì.
Mấy lần suýt bị lộ tẩy, còn đòi khoe công nữa!
Ta cũng muốn nhân tiện cầu thần tiên giúp gã ngốc này nâng cao tay nghề lừa đảo.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại.
Thôi vậy.
"Thần tiên ơi, xin hãy phù hộ tên ngốc này, sau khi cùng ta diễn xong màn kịch này, biết quay đầu là bờ."
Sáng hôm sau, trên bàn có một rổ đầy hoa hạnh, còn vương sương sớm.
Thẩm Xuyên Thanh dựa cửa, cười với ta, ánh nắng chiếu lên lưng hắn, đến cả sợi tóc cũng như phát sáng.
Ta còn chưa kịp ngạc nhiên, hắn đã hạ giọng nói:
"Tối qua ngủ sớm, sáng nay nghe thấy có cô nương rao bán hoa hạnh trong ngõ.”
"Ta vốn không định mua đâu, nhưng vừa thò đầu ra thì bị tiểu nhị thấy, hắn muốn nịnh bợ ta, lập tức gọi cô nương kia vào.”
"Thế là ta không mua không được."
"Mà mua thì không thể chỉ mua một đóa, như vậy quá keo kiệt, không hợp thân phận của ta."
"Đắt lắm đấy, ba mươi văn tiền, ta đã tính vào số hai mươi lượng bạc rồi, nàng không được quỵt đâu."
…
Thẩm! Xuyên! Thanh!
Ta còn chưa kịp đ.ấ.m hắn, hắn đã cười tít mắt, vén rèm cửa, để ánh sáng tràn vào trong phòng:
"Đi thôi, hôm nay được ăn chùa rồi!"
6
Vì muốn lấy lòng Thẩm Xuyên Thanh, bữa tiệc được bày bên mặt nước, cách một hồ nước còn có một đoàn diễn Côn khúc đang ca hát.
Lục Nhược để ý thấy Lý Hành Châu thỉnh thoảng liếc nhìn khăn che mặt của ta, trong lòng có chút ghen ghét, bèn cười nhạt:
"Tử Tự cô nương, sao không tháo khăn che mặt ra?
"Chẳng lẽ trên mặt có khiếm khuyết gì không muốn để lộ?"
Lời này vừa thốt ra, không khí lập tức lạnh xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lý Hành Châu không vui, liếc Lục Nhược một cái, lập tức đứng dậy nâng chén mời rượu Thẩm Xuyên Thanh:
"Biểu muội ta lỡ lời, ta thay nàng tạ lỗi."
Nhưng Thẩm Xuyên Thanh ngay cả nhìn hắn một cái cũng không buồn nhìn, chỉ thong thả xoay xoay ly rượu trong tay, không nói gì.
Từ hôm qua sau khi diễn một màn, gã ngốc đã vào vai rất tự nhiên, giờ đây đóng giả công tử hào hoa như cá gặp nước.
Triệu chưởng quầy mặc dù hả hê trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải đứng ra hòa giải:
"Các vị công tử ở đây xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?
"Phải được Tử Tự cô nương gật đầu mới tính."
Lý Hành Châu uống cạn chén rượu, lại rót thêm hai ly, cùng Lục Nhược đứng dậy xin lỗi:
"Lý mỗ chỉ cảm thấy cô nương trông quen mắt, rất giống một ân nhân của ta."
Lục Nhược ấm ức biện giải:
"Nghe nói Tử Tự cô nương là do công tử bỏ một số tiền lớn mua về.”
"Ta chỉ tò mò muốn nhìn mặt cô nương mà thôi."
Thẩm Xuyên Thanh hơi dựa ra sau, lười biếng cười nhạt:
"Ngươi muốn nhìn, thì có thể nhìn sao?”
"Người ta bỏ bạc mua về, dạy dỗ thành người, đâu phải ngươi muốn nhìn là nhìn?"
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Xuyên Thanh, làm nũng:
"Thôi nào, đừng giận mà. Hòa khí sinh tài.”
"Nếu phu quân đồng ý, ta tháo khăn che mặt cũng chẳng sao."
Lý Hành Châu sắc mặt tái xanh, ánh mắt ghìm chặt vào bàn tay ta đang khoác tay Thẩm Xuyên Thanh.
Triệu chưởng quầy vội vàng cười ha hả, liếc Lục Nhược, đánh trống lảng:
"Thôi thôi, Tử Tự cô nương rộng lượng, không chấp nhặt nữa.”
"Chúng ta vừa bàn đến đâu rồi nhỉ?”
"Hình như là Lục Nhược cô nương muốn kể một chuyện thú vị?"
Không khí hòa hoãn đôi chút.
Lục Nhược vội cười, tiếp tục nói:
["Là chuyện Hành Châu ca ca của ta gặp phải một nữ lừa đảo.”
"Huynnh ấy được nữ lừa đảo cứu, đã hậu tạ năm mươi lượng bạc, gấp đôi tiền thuốc thang.”
"Nhưng nữ lừa đảo đó lòng tham không đáy, còn muốn dựa vào ơn cứu mạng mà vào phủ đòi bạc.”
"May mà cô mẫu ta lòng dạ thiện lương, cho nàng ta một tờ ngân phiếu, lại khuyên nàng ta tự lực cánh sinh, đừng tiếp tục lừa gạt nữa.”
"Nhưng ai ngờ nàng không những không biết ơn, còn ghi hận trong lòng.”
"Chờ cô mẫu ta sơ ý, lại trộm thêm một tờ ngân phiếu nữa.”
"May mà cô mẫu ta từng trải, lập tức báo quan, nàng còn ngốc nghếch đến mức cầm ngân phiếu đó đến tửu lâu của cô mẫu ta ăn uống, cuối cùng bị đánh một trận, chật vật bỏ đi."]
Kể xong, Lục Nhược nhấp một ngụm trà, đắc ý chờ mọi người cười nhạo nữ lừa đảo kia ngu xuẩn.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng ngoài Triệu chưởng quầy cười gượng hai tiếng, không ai mở miệng.
Lý Hành Châu sắc mặt đầy kinh ngạc:
"Mẫu thân báo quan? Còn đánh nàng ấy?"
Lục Nhược bật cười, cho rằng hắn đang nói đùa:
"Ca ca nói gì vậy?”
"Trộm cắp, bị đánh không phải là điều hiển nhiên sao?"
Lý Hành Châu vội vã quay sang nhìn ta.
Nhưng Thẩm Xuyên Thanh đã sớm thấy mắt ta hơi đỏ, liền chỉ xuống mặt nước, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Tiểu A Tự, nhìn cá kìa.”
"Có một con thật đáng thương, mập quá nên sắp không bơi nổi."
Trời đầu xuân vẫn còn lạnh, cá đâu ra chứ?