Kim Châu

Chương 12



Ta liếc xuống nước, nước hồ trong veo, ngay cả bóng cá cũng không thấy.

 

"Thẩm Xuyên Thanh, cá đâu?"

 

"Ngươi gạt ta sao?"

 

Thẩm Xuyên Thanh lấy một miếng bánh ngọt trên bàn, bẻ vụn đặt vào lòng bàn tay ta:

 

"Lạ thật, rõ ràng lúc nãy có một bầy cá chép, chẳng lẽ bị sắc đẹp của A Tự dọa chạy mất rồi?"

 

Ta ngẩn ra, rồi phì cười.

 

Lục Nhược tưởng ta bị chọc cười, liền hỏi:

 

"Sao? Thẩm công tử thấy chuyện vừa rồi có thú vị không?"

 

Thẩm Xuyên Thanh vô cảm gật đầu:

 

"Cũng thú vị đấy.”

 

"Chỉ là ta đang nghĩ, nếu sau này Lý công tử có xảy ra chuyện gì, nhớ đến nữ lừa đảo kia từng bị đánh một trận, còn ai dám cứu hắn nữa?"

 

Lục Nhược bĩu môi:

 

"Sao có thể như vậy?”

 

"Nếu thật sự có ơn, sao lại không báo đáp?"

 

Thẩm Xuyên Thanh uống một ngụm trà, nhướng mày không nói gì.

 

Tiệc tàn, đoàn người chuẩn bị đi xem xưởng dệt của Lý gia và Triệu gia.

 

Ta cũng định theo Thẩm Xuyên Thanh, nhưng một nha hoàn chạy đến:

 

"Lục Nhược tiểu thư mời Tử Tự cô nương đến chọn trang sức, nói là muốn xin lỗi chuyện lúc nãy."

 

Ta theo sau nha hoàn, nhưng vừa quẹo vào vườn hoa, nha hoàn liền biến mất.

 

Đột nhiên, có một bàn tay bịt kín miệng mũi ta, lôi ta vào sau giả sơn.

 

Ta giãy giụa, khăn che mặt cũng rụng xuống đất.

 

Ta định hét lên, nhưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

 

"Là ta."

 



 

Thấy rõ gương mặt ta, Lý Hành Châu khẽ thở dài:

 

"Kim Châu, quả nhiên là nàng."

 

Ta bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi đáp:

 

"Ta bây giờ không còn là Kim Châu nữa.

 

"Thẩm công tử bỏ năm trăm lượng mua ta về, đã đổi cho ta cái tên mới rồi."

 

Ta bình thản nhìn hắn, ánh mắt không gợn sóng:

 

"Chỉ là ta rất tò mò, không biết ai đã mua lại Lý công tử, cũng đổi tên cho ngươi rồi?"

 

Lý Hành Châu sững sờ:

 

"Hắn bỏ năm trăm lượng mua nàng?"

 

Ta cười nhạt:

 

"Lý công tử thấy ta không đáng giá chừng đó sao?"

Hồng Trần Vô Định

 

"Không phải! Ý ta không phải vậy!

 

"Ta chỉ sợ hắn gạt nàng về Cô Tô làm thiếp!"

 

Ta nhướng mày, khẽ cười:

 

["Lý công tử cũng biết ta là kẻ lừa đảo.”

 

"Ta chỉ lừa người khác, làm gì có ai lừa được ta?”

 

"Năm trăm lượng kia, ta nhận rồi. Ban đầu còn nơm nớp lo sợ, nhưng đến nay đã ở cạnh Thẩm công tử lâu như vậy, chưa thấy quan phủ đến bắt, trái lại còn được ăn ngon mặc đẹp, thương tích cũng khỏi rồi."]

 

Ta cúi người nhặt khăn che mặt, phủi sạch bụi bặm trên đó.

 

Lý Hành Châu đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, giọng gấp gáp:

 

["Ta nghe Lục Nhược nói mới biết, mẫu thân ta đã bày kế hãm hại nàng, khiến nàng bị đánh…"

 

"Bây giờ vết thương của nàng thế nào? Còn đau không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

"Ta nghe gia nhân nói, nàng đã đến Lý phủ tìm ta, nói là muốn cứu ta ra ngoài.”

 

"Vậy nàng bán mình năm trăm lượng, rốt cuộc có phải là vì ta không?"]

 

Ta tức đến nỗi không muốn khóc nữa, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

 

Người bày mưu gạt ta là hắn, vậy mà bây giờ gặp mặt, từng câu từng chữ hắn nói không phải xin lỗi, mà toàn là chất vấn ta.

 

["Ngươi hỏi ta nhiều như vậy.”

 

"Nhưng ngươi không định giải thích vì sao ngày đó không một lời từ biệt?”

 

"Vì sao tên của ngươi là Lý Hành Châu, nhưng lại nói dối rằng mình là Lý Vô Ưu?"

 

"Vì sao trong mắt tất cả mọi người, ta đều là một tên lừa đảo vừa ngốc nghếch vừa đáng đời?"

 

"Vì sao ngươi cho rằng, ngoài ngươi ra, người khác đều không có tôn nghiêm, không có lòng tự trọng, đều có thể dễ dàng bỏ qua tất cả để tha thứ cho ngươi?"]

 

Lý Hành Châu cứng đờ người.

 

Hắn vô thức đưa tay chạm vào mặt ta, lúc này ta mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt.

 

"Kim Châu, nàng đừng theo hắn về Cô Tô.”

 

"Nàng chờ ta, ta sẽ hủy hôn với Lục Nhược, sau đó cầu xin mẫu thân, đưa năm trăm lượng chuộc nàng về!"

 

Ta bật cười lạnh lùng, trực tiếp cắt ngang:

 

"Ngươi không phải nói bản thân không được sủng ái sao?”

 

"Đại phu nhân sẽ đồng ý để ngươi dùng năm trăm lượng chuộc một kẻ lừa đảo sao?"

 

Lý Hành Châu ngập ngừng, rồi hạ giọng:

 

["…Là ta lừa nàng.”

 

"Ta không phải con vợ lẽ, nhưng quả thực quan hệ với gia đình không tốt.”

 

"Nhưng chuyện này, ta nhất định sẽ thuyết phục mẫu thân."]

 

Hắn đến bây giờ…

 

Vẫn nghĩ rằng chỉ cần hắn xin lỗi, chỉ cần hắn quay đầu, thì người khác vẫn sẽ mãi ở đó chờ hắn, không oán không hận?

 

["Lý công tử, ngươi cảm thấy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?"

 

Lý Hành Châu sững sờ, trông như không thể tin được.

 

"Ta là kẻ lừa đảo, chuyện đó không sai.”

 

"Nhưng ta thật lòng đối tốt với ngươi, ngoài thân phận, ta chưa từng nói dối ngươi bất cứ điều gì."

 

"Có điều, ta đoán rằng ngươi đã sớm biết ta là ai.”

 

"Thấy ta cố gắng che giấu, hoảng hốt hoang mang, ngươi có phải đã lén cười nhạo ta không?"

 

"Ta chưa từng muốn ép ngươi báo đáp, chỉ cần một công việc nhỏ, làm nha hoàn đun nước cũng được, được trả bạc cũng được.”

 

"Nếu ngươi thật sự không muốn cho, ta cũng sẽ không mặt dày đòi hỏi.”

 

"Dù sao ta cũng chỉ là một cô nương nghèo, không quyền không thế, bị bắt nạt cũng chẳng thể làm gì hơn.”

 

"Ngươi xem đấy, ta bị đánh mười trượng, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận lấy, không ai đứng về phía ta cả."]

 

Lý Hành Châu gấp gáp nói:

 

["Là mẫu thân ta làm!”

 

"Ta chỉ biết bà thưởng cho nàng bạc, ta không hề biết bà còn khiến nàng bị đánh!”

 

"Ta đã nghĩ thông suốt rồi…”

 

"Ta muốn cưới nàng!"]

 



 

"Vậy nên sao?"

 

"Ngươi muốn cưới ta, thì coi như bồi thường cho ta?

 

"Ta phải cảm kích đến rơi nước mắt, phải không?"

 

Lý Hành Châu vội vàng nói:

 

["Kim Châu, chuyện trước kia là ta có lỗi với nàng.”

 

"Giờ ta thật lòng muốn cưới nàng, cũng hối hận vì đã từng coi thường nàng.”

 

"Nàng đợi ta đàm phán xong thương vụ với Thẩm công tử, ta sẽ có tư cách thương lượng với phụ mẫu, bọn họ sẽ không phản đối."]