Kim Châu

Chương 13



Hắn do dự một lát, rồi cắn răng nói tiếp:

 

["Tạm thời nàng cứ ổn định tại chỗ Thẩm công tử trước, giúp ta thuyết phục hắn hợp tác.”

 

"So với nhà ta, Triệu gia không đáng nhắc tới, ta tin Thẩm công tử sẽ chọn hợp tác với ta.”

 

"Chờ khi ký được khế ước với nhà họ Thẩm, ta sẽ bỏ tiền chuộc nàng về.”

 

"Ta… sẽ không chê bai nàng."]

 



 

Lý Hành Châu… thật nực cười.

 

Ta là người không có bản lĩnh, lại còn dễ mềm lòng, nghe vài lời dịu dàng cũng không chịu nổi, nhìn thấy người khác đau khổ lại không nỡ nhẫn tâm.

 

Chỉ cần ngươi thật lòng hối lỗi, chỉ cần ngươi thật sự xin lỗi ta một lần…

 

Ta đã buông tay, đã không muốn tiếp tục lừa ngươi nữa rồi.

 

Chỉ thiếu một chút thôi, ta lại bị ngươi lừa thêm lần nữa.

 

Chỉ thiếu một chút nữa, ta đã nghĩ ngươi thật sự hối hận rồi.

 

Ta khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

 

"Nếu Lý công tử thực sự đối tốt với ta, thì giúp ta giữ kín thân phận, đừng để Thẩm công tử biết ta là kẻ lừa đảo. Nếu hắn ghét bỏ ta, ngày tháng của ta sẽ rất khổ sở."

 

Nói rồi, ta xoay người rời đi, trở lại tìm Thẩm Xuyên Thanh.

 

Nhưng đúng lúc đó…

 

Ta thoáng thấy sau giả sơn, có một bóng dáng màu xanh biếc vội vã chạy đi.

 

7

 

Thấy ta vùi mặt vào gối suốt nửa ngày,

 

Thẩm Xuyên Thanh sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai:

 

"…Nếu nàng hối hận vì cùng ta lừa hắn, muốn thu tay lại, ta cũng không cười nhạo nàng đâu."

 

Thu tay lại?

 

Cá đã cắn câu, sao lại buông cần?

 

"Chẳng lẽ hôm nay thấy quy mô xưởng dệt của hai nhà, cảm thấy chúng ta đắc tội không nổi?"

 

Thẩm Xuyên Thanh lắc đầu.

 

"Vậy là cảm thấy lừa người không tốt, muốn gác kiếm rửa tay?"

 

Hắn ngồi xuống mép giường, đưa cho ta một chiếc khăn tay:

 

"Không phải.”

 

"Ta chỉ thấy nàng khóc rất buồn.”

 

Hồng Trần Vô Định

"Ta cảm thấy bất kể có lừa được hay không, nàng đều không vui vẻ."

 

Ta còn chưa kịp phản bác, bên ngoài đã có tiểu nhị mang rượu và thức ăn vào.

 

"Lúc nãy trên tiệc nàng chưa ăn gì.”

 

"Ta đoán nàng lại khóc nửa ngày, chắc chắn đói rồi."

 

Ta còn muốn mạnh miệng, nhưng bụng đã lên tiếng.

 

"Ăn đi, ăn đi, lần này ta mời, không tính vào hai mươi lượng bạc đâu."

 

Hắn chống cằm, cười nhìn ta cắn một miếng lớn đùi gà nướng.

 

Lúc này, ta bỗng cảm thấy tò mò về thân thế của hắn.

 

Thẩm Xuyên Thanh tửu lượng kém, uống hai chén rượu mặt đã đỏ, hỏi gì đáp nấy.

 

["Mẹ ta sau khi sinh ta mất m.á.u quá nhiều, đại phu không cứu được.”

 

"Cha ta sợ kế mẫu bạc đãi ta, nên vẫn chưa chịu tái hôn."

 

"Sau này, lúc ta ba tuổi, cha ta thích một cô nương hát khúc.”

 

"Ông nói cô nương ấy dịu dàng lương thiện, rất giống mẹ ta.”

 

"Nhưng người ta không ưng ông, dù có núi vàng biển bạc, nàng ta cũng không nhìn đến."

 

"Sau đó, cha ta cũng nghĩ thông, chuyên tâm nuôi dạy ta."

 

"Lúc đầu, ông cho ta bạc, bảo ta ra ngoài tập buôn bán.”

 

"Kết quả vừa ra khỏi cửa, túi tiền đã bị trộm mất."

 

"Ông nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, muốn ta ra ngoài rèn luyện.”

 

"Nhưng ta toàn bị lừa."

 

"Ví dụ như tiệm cầm đồ của nhà ta, lúc cha ta quản lý, không ai dám gạt.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Nhưng sau khi ông giao lại cho ta, bọn họ thậm chí còn giấu cả thủ thuật viết giấy cầm cố."

 

"Lúc nàng gặp ta, ta vốn không định đi lừa đảo, ta từ trước đến nay mua đồ không mang bạc theo.”

 

"Mua gì cũng để tiệm ghi sổ, cuối tháng thanh toán một thể.”

 

"Con ngựa đó, lụa kia, ta đều định mua thật."]

 

Ta trầm ngâm, rồi hỏi:

 

"Vậy còn cha ngươi?

 

"Ông ta biết ngươi lừa người cũng không quản sao?"

 

Thẩm Xuyên Thanh đã say đến mức gục lên bàn, phất tay nói:

 

"Cha ta hồi xưa cũng bị người ta lừa, còn bị lừa cả hai đầu.”

 

"Giống hệt như chúng ta bây giờ."

 

"Tên lừa đảo kia còn dùng bảo thạch lừa được, để cưới cô nương cha ta muốn tái giá."

 

"Mỗi lần nhắc đến chuyện này, cha ta đều nổi trận lôi đình."

 

Hắn nói rất trơn tru, như thể chuyện là thật.

 

Ta bỗng nghĩ đến chuyện quen hắn bao lâu, vậy mà vẫn chưa biết tên thật của hắn.

 

"Vậy ngươi tên thật là gì?"

 

"Thẩm Xuyên Thanh."

 

Ta bật cười thành tiếng.

 

Phải rồi, ta là Tử Tự, hắn là Thẩm Xuyên Thanh.

 

Bỗng dưng, ta khâm phục hắn thật sự.

 

Vì cha ta từng nói—

 

"Làm lừa đảo, kỵ nhất là tửu lượng kém.”

 

"Bởi vì uống rượu vào, dễ nói năng hồ đồ, mà hồ đồ sẽ lộ sơ hở."

 

Nhưng hắn đã uống nhiều như vậy, vẫn có thể nhớ mình là Thẩm Xuyên Thanh, đáp lời gọn gàng không kẽ hở.

 

Trăng đã lên cao.

 

Ánh trăng như dòng nước, rọi xuống cành hoa hạnh ngoài sân, bóng cây mềm mại như rong rêu.

 

Thấy ta trầm mặc, Thẩm Xuyên Thanh không hài lòng:

 

["Nàng hỏi ta nhiều vậy.”

 

"Còn nàng thì sao?”

 

"Sau khi xong vụ này, ta sẽ về Cô Tô, theo cha ta quản lý sản nghiệp.”

 

"Còn nàng?”

 

"Nàng định làm gì?"]

 

Thấy hắn cũng không thành thật, ta cảm thấy hơi chán, bèn đáp bừa:

 

"Tiếp tục lừa đảo."

 

Thẩm Xuyên Thanh nghiêm túc gật đầu:

 

"Vậy cũng được."

 



 

Ta không muốn để ý đến hắn nữa, chỉ ôm rượu uống một mình, bực bội trong lòng.

 

Thẩm Xuyên Thanh nhẹ nhàng kéo tay áo ta, dè dặt hỏi:

 

"Kim Châu, sao nàng không để ý đến ta nữa?"

 

Ta không lên tiếng, chỉ khẽ nghiêng chén rượu, từng ly từng ly cạn sạch.

 

Thẩm Xuyên Thanh trầm ngâm một lúc, giọng nói cũng nhẹ dần:

 

["Ta định hỏi nàng có muốn theo ta về Cô Tô không, nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy quá đường đột."

 

"Ta cũng muốn nói với nàng rằng lừa đảo là không tốt, nhưng ta cảm thấy nói vậy cũng thật tự cho mình là đúng."

 

"Vì lúc đó nàng còn nhỏ, không có ai dạy nàng con đường chính đạo.”

 

"Cũng không ai dạy nàng, một người muốn sống tốt thì phải làm thế nào."

 

"Vì ta không phải Kim Châu, mà cuộc đời của Kim Châu là do chính nàng chật vật từng bước đi qua. Dù ai nói gì, cũng đều có vẻ ngạo mạn."]

 

Ta im lặng.

 

Bởi vì ta chợt nhớ đến những lời mẫu thân và Lý Hành Châu đã từng nói:

 

"Kim Châu, đừng lừa gạt người khác.”

 

"Lừa người không tốt."