Nhưng ta đã đi theo cha, ba tuổi giả bệnh, năm tuổi giả tàn tật, bảy tuổi trốn trong túi vải đóng giả thần tiên.
Mẫu thân à, từ rất lâu trước đây, ta đã biết—
"Có tay có chân mà nằm lăn trên đất giả què, thật mất mặt.”
"Bị người ta vạch trần, bị bắt đánh một trận, cũng thật mất mặt."
Ta đã khóc, đã hỏi người rất nhiều lần—
"Ta không muốn chúng ta bị đánh nữa.”
"Ta không muốn người tiếp tục sống như vậy với cha.”
"Sau này, cho dù ta phải bán thân, ta cũng sẽ không để người chịu khổ."
Người đã từng nói với ta:
"Chúng ta có tay có chân, làm gì cũng không đến mức c.h.ế.t đói.”
"Vậy nên đừng lừa gạt, lừa người không tốt."
Ta đã tin lời người, đã hỏi:
"Vậy chúng ta cùng nhau bỏ đi nhé?"
"Nếu đã có tay có chân, vậy tại sao ông ta đánh người, người lại không chạy?"
Nhưng người chỉ lắc đầu, lại mỉm cười nói về những chuyện tốt đẹp trong quá khứ.
"Ông ấy trước kia rất tốt, sau này sẽ thay đổi."
Ông ta sẽ không thay đổi.
Đến chết, ông cũng không thay đổi.
Ông bị khiêng về nhà, nằm trên giường, hơi thở thoi thóp.
Nhưng khi ta bước vào, ông vẫn trừng mắt nhìn ta, ra lệnh:
"Đi lấy nhân sâm hoàn cứu ta!"
Nhưng khi thấy ta chậm chạp, ông ta còn muốn gắng sức bò xuống giường, giống như trước đây, cầm nhánh liễu quất ta chạy loạn khắp nhà.
Ta run rẩy thu mình vào góc, mắt nhắm chặt, trong tay nắm chặt bình nhân sâm hoàn.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ—
"Cầu xin người, đừng đánh nữa."
"Cầu xin người, đi c.h.ế.t đi."
Nhưng nhánh liễu kia mãi không rơi xuống.
Sau này, cũng sẽ không bao giờ rơi xuống nữa.
Người cha đã chết, chính là một người cha tốt.
Vết thương trên người đóng vảy, nỗi đau cũng dần nhạt đi.
Một người c.h.ế.t rồi, cũng quên mất hắn từng xấu xa thế nào.
Ta lại chỉ nhớ đến những điều ít ỏi tốt đẹp mà ông ta từng dành cho ta.
Ví dụ như sau mỗi lần đánh ta xong, khi ông ta hối hận, ông sẽ cõng ta lên vai, đưa ta đi mua đèn thỏ.
"Kim Châu, đèn thỏ có đẹp không?"
"Đẹp lắm. Chỉ là mua đèn xong, trên người lại đau. Cha à, có cái đèn nào không làm người ta đau không?"
Ông liền cười.
Thật ra lúc bán thuốc, ta cũng bất an.
Nhưng ta nghĩ, ta chỉ nói dối một chút, không hại mạng người.
Như vậy… ít nhất vẫn tốt hơn cha mẹ ta.
Hai người lừa đến mức ngay cả mạng mình cũng mất, còn muốn lừa luôn cả ta theo sao? Không có cửa đâu.
Ta nghĩ đến chuyện cũ, lòng có chút chua xót, bèn quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thẩm Xuyên Thanh cũng thò đầu ra, cố tình trợn mắt kinh ngạc:
"Ủa? Ngoài kia cũng có cá con sao?"
"Không có à? Chắc là do Kim Châu quá đẹp, cá con lại trốn mất rồi."
Hắn cố ý chọc cười, làm ta không khóc nổi nữa.
Thấy ta cười rồi, hắn mới nhẹ nhõm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Chờ chuyện này xong, ta sẽ về Cô Tô.”
"Kim Châu có muốn đi cùng ta không?"
Ta lắc đầu:
"Đợi đến khi ngươi kiếm được nhiều bạc, rồi hãy nói.”
"Ta không muốn giống mẫu thân ta, đi theo một kẻ lừa đảo."
Thẩm Xuyên Thanh thấy ta không từ chối thẳng, bèn mỉm cười:
["Được, vậy nàng đợi ta kiếm nhiều bạc.”
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng đến Cô Tô.”
"Sau này có nàng giúp ta trên thương trường, ta cũng không sợ bị lừa nữa."
"Lại xây một khu vườn, trồng thật nhiều hoa hạnh, như vậy sẽ không cần mất mấy chục văn để mua nữa."]
Dù sao cũng là người nghèo, ngay cả khi tưởng tượng cuộc sống của kẻ giàu, cũng mang theo mùi vị nghèo túng.
Giống như người làm ruộng mơ tưởng ngày tháng của hoàng đế, cũng chỉ nghĩ đến việc hoàng đế cầm cuốc vàng, Đông cung nương nương nướng bánh, Tây cung nương nương cuốn hành.
Ta không nhịn được mà trêu hắn:
"Nhưng số bạc để xây vườn trồng hoa hạnh đó, cũng đủ để mua hoa dùng mấy đời rồi."
Thẩm Xuyên Thanh lại xua tay, vô cùng nghiêm túc chỉnh ta:
"Không đúng.”
"Nhìn hoa hạnh qua cửa sổ chạm trổ, nhìn hoa hạnh lung lay dưới ánh trăng, và nhìn hoa hạnh được bày trong đĩa, là ba chuyện khác nhau."
Gã ngốc kia, với dáng vẻ đắc ý đầy kiêu ngạo ấy, trông chẳng khác nào một thiếu gia thực sự đã quen sống trong khu vườn lớn.
Ta rất muốn nhắc nhở hắn một câu:
"Lừa ta thì được, nhưng đừng tự lừa chính mình."
Nhưng thấy hắn nói trôi chảy như vậy,
Ta lại có một khoảnh khắc tin rằng, đó là thật.
Gã ngốc này là kẻ lừa đảo.
Nhưng cũng là một kẻ lừa đảo rất giỏi.
Một trận say, kéo dài đến tận trưa hôm sau.
Khi ta lay kéo Thẩm Xuyên Thanh dậy, bên ngoài tiểu nhị đã sớm mang nước ấm đến hầu hạ:
"Xe ngựa của nhà họ Lý đã đến đón hai vị rồi."
Ta còn chưa từng đi xe ngựa bao giờ, lập tức phấn khởi giẫm lên bậc thang muốn lên xe.
Nhưng ngay lúc đó, một tỳ nữ đứng hầu bên cạnh, lại cười nhẹ, bổ sung một câu:
"Trùng hợp thật đấy, hôm qua chủ nhân nhà ta nhận được tin, nói rằng hôm nay Thẩm lão gia sẽ đến."
Toàn thân ta cứng đờ.
Không đợi ta quay đầu bỏ chạy,
Lục Nhược đã từ sau tấm rèm xe ló ra, cười dịu dàng, nhưng lại nắm chặt cổ tay ta:
"Tử Tự cô nương, cẩn thận kẻo vấp ngã."
Hồng Trần Vô Định
Khi tấm rèm xe nặng nề rơi xuống, tiếng chốt khóa vang lên khe khẽ—
Giống hệt như tiếng lồng chuột sập xuống.
8
Ta liếc nhìn bức tường và hòn giả sơn, thầm tính toán—
"Nếu giẫm lên hòn giả sơn kia, chắc có thể leo ra ngoài."
Lòng bồn chồn không yên, ta kéo nhẹ ống tay áo Thẩm Xuyên Thanh:
"Ngươi nghe thấy chưa? Cha ngươi sắp tới rồi."
Gã ngốc này uống rượu đến hỏng đầu, đến mức thật sự tưởng mình là Thẩm Xuyên Thanh:
"Tới thì tới, chúng ta không gặp ông ấy là được."
"Đây là chuyện ngươi nói không gặp là không gặp được sao?"
Lục Nhược giả vờ vô ý, nhưng giọng điệu lại mang theo ẩn ý sâu xa:
"Thẩm công tử, ta rất tò mò, không biết Cô Tô chọn vợ, nạp thiếp có quy tắc gì không?"