Kim Châu

Chương 15



Thẩm Xuyên Thanh ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:

 

"Ta không biết nhà khác thế nào, nhưng nhà ta không coi trọng môn đăng hộ đối, quan trọng tình đầu ý hợp."

 

Lục Nhược cười nhẹ, tiếp lời:

 

"Vậy có cần để ý thân phận không? Nếu nữ tử kia xuất thân không rõ ràng, ví dụ như là một kẻ lừa đảo giang hồ, thì có thể vào cửa Thẩm gia không?"

 

Thẩm Xuyên Thanh không hiểu ý nàng, nhưng ta nhận ra ánh mắt nàng lướt qua ta, cười mà như không cười.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, định mở miệng, nhưng Thẩm Xuyên Thanh đã thở dài, nhàn nhạt nói:

 

"Chuyện khác ta không rõ, nhưng ta biết nữ nhân lắm lời, tò mò nhiều chuyện thì không được hoan nghênh."

 

Lục Nhược thoáng sửng sốt, cười gượng gạo:

 

"Vậy thì ta hỏi Thẩm lão gia vậy."

 

"Cha ta cũng không thích người lắm lời."

 

Lục Nhược cứng đờ, nụ cười cũng không vững nữa.

 

Nhưng ta không rảnh đối đáp với nàng, lặng lẽ kéo tay áo Thẩm Xuyên Thanh:

 

"Không lấy tiền cọc của Lý gia nữa.”

 

"Lát nữa ta ở phía trước che chắn, ngươi leo tường trốn ra sau, chạy trước đi.”

 

"Đợi đến khi ta tìm cơ hội thoát thân, chúng ta gặp lại ở nhà.”

 

"Ngươi cứ yên tâm, bạc ta vẫn sẽ chia cho ngươi."

 

Thẩm Xuyên Thanh đúng là đầu óc hỏng thật rồi, hắn nhìn ta nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột:

 

"Nghe ta đi, thật sự không cần chạy."

 



 

Lời hay khó khuyên nổi quỷ muốn chết.

 

Ta mặc kệ ngươi!

 

Ta chạy trước đây!

 

Ngươi tự mà chịu lấy mười trượng nữa đi!

 

Ta mượn cớ dạo vườn, len lén chuồn ra hoa viên.

 

Ta leo lên tường, đang tính toán hạ chân xuống đâu cho vững, thì đột nhiên có người gọi ta.

 

Lục Nhược, như một cái đuôi dai dẳng, cười nhẹ, nhìn ta từ phía xa:

 

"Tử Tự tỷ tỷ thân thủ thật tốt.”

 

"Nghe hai vở hí kịch, liền muốn học Trương Sinh vượt tường rồi sao?"

 

Ta phủi tay, cười khan hai tiếng:

 

"Chỉ là thấy cảnh trong vườn đẹp quá, muốn đi dạo chút thôi."

 

Lục Nhược thấy ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn không thèm diễn kịch nữa:

 

["Kim cô nương, lúc đầu đã nhận bạc, sao lại tham lam vô độ, vừa muốn bạc, lại vừa muốn người?"

 

"Một bên dỗ dành Hành Châu ca ca, lấy được bạc, một bên vẫn quyến luyến Thẩm công tử.”

 

"Giẫm hai thuyền như vậy, không sợ rớt xuống nước c.h.ế.t chìm sao?"]

 

Giữa lúc tranh cãi, Thẩm Xuyên Thanh chạy đến.

 

Lục Nhược ngẩng cao cằm, đắc ý chỉ tay vào ta:

 

["Nàng ta căn bản không phải Tử Tự, mà là Kim Châu.”

 

"Từ đời ông nội nàng ta đã là kẻ lừa đảo.”

 

"Lừa gạt Hành Châu ca ca, còn trộm bạc phiếu của Lý gia, ăn một trận đòn cũng chẳng biết hối cải.”

 

"Hôm nay nàng ta sợ thân phận bị vạch trần, nên mới muốn leo tường bỏ trốn!"]

 

Thẩm Xuyên Thanh không thèm nhìn Lục Nhược, chỉ giơ tay về phía ta:

 

"Cẩn thận kẻo ngã. Ta đỡ nàng."

 

Lục Nhược kinh ngạc đến mức không thể tin nổi:

 

"Ngài không nghe thấy sao?”

 

"Nàng ta là kẻ lừa đảo! Vừa rồi còn muốn bỏ chạy!"

 

Nhưng Thẩm Xuyên Thanh hoàn toàn phớt lờ nàng ta.

 

Ta không dám nhìn vào mắt hắn, đoán rằng hắn nhất định rất giận.

 

Vì ta bỏ rơi đồng bọn, thực sự quá mức vô nghĩa khí.

 

Nhưng ta không đủ gan lì để chịu thêm mười trượng nữa.

 

Ta chột dạ, nhỏ giọng hỏi:

 

"Ngươi nghe nói ta bỏ trốn, nên đến bắt ta sao?"

 

Thẩm Xuyên Thanh không giận, chỉ giúp ta phủi bụi trên váy:

 

"Không phải.”

 

"Chỉ là lát nữa có điểm tâm, sợ nàng không kịp ăn."

 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chau-gqpa/chuong-15.html.]

 

"Nếu ta thực sự bỏ chạy, để lại ngươi chịu đòn một mình, ngươi có giận không?"

 

["Không đâu.”

 

"Nàng chạy mất rồi, đến lúc bị đánh cũng sẽ có người đỡ ta về.”

 

"Kim Châu vẫn là suy nghĩ chu đáo nhất."]

 



 

Không phải như vậy.

 

Nếu ta chưa từng có ý định đỡ ngươi về thì sao?

 

"Một người chịu đòn còn tốt hơn hai người.”

 

"Kim Châu cũng thật thông minh."

 



 

"Được rồi, Kim Châu tốt như vậy, đừng nghĩ mình quá xấu xa."

 

Ta còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng đã bị Thẩm Xuyên Thanh nhét một miếng bánh nóng hổi vào miệng.

 

Được rồi.

 

Chịu đòn cùng nhau thì chịu đòn cùng nhau.

 

Hồng Trần Vô Định

Trong bữa tiệc, rượu qua chén lại, nhưng ta ăn điểm tâm mà chẳng có vị gì.

 

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng thông báo:

 

"Thẩm lão gia đến rồi."

 

Ta giật mình đến mức đánh rơi cả đũa.

 

Tiếng đàn sáo im bặt, mọi người đều nín thở.

 

Một chiếc kiệu mềm dừng lại, rèm được vén lên.

 

Nhìn thấy gương mặt uy nghi phúc hậu kia, hai chân ta lập tức mềm nhũn.

 

Thẩm Xuyên Thanh nhanh tay đỡ lấy ta, ta mới miễn cưỡng đứng vững.

 

Lục Nhược và Lý Hành Châu cung kính hành lễ.

 

Nhưng Thẩm lão gia không thèm để ý, mà sầm mặt, bước thẳng về phía Thẩm Xuyên Thanh.

 

Xong rồi.

 

Ta nhắm mắt lại, chỉ mong có thể run rẩy quỳ xuống, dập đầu vài cái, cầu xin ông ấy hạ thủ lưu tình.

 

Nhưng…

 

Không có tiếng mắng chửi, cũng không có tiếng vạch trần thân phận.

 

Chỉ có một giọng nói oán trách:

 

"Nghe nói ngươi còn chưa bàn xong chuyện làm ăn, đã vung năm trăm lượng mua một cô nương?"

 

"Lông còn chưa mọc đủ đã học người ta thói ức h.i.ế.p nam nữ rồi hả?"

 

Hả?

 

Ta rén rén ngẩng đầu lên, mặt mũi ngơ ngác.

 

Thẩm Xuyên Thanh thở dài, nói:

 

"Cha, chuyện của con, cha bớt xen vào đi."

 

"Kim Châu không giống những cô nương khác.”

 

"Đừng nói năm trăm lượng, dù là năm ngàn lượng, cũng là chịu thiệt thòi cho nàng ấy."

 

Thẩm lão gia thở dài nặng nề:

 

"Ta quản không nổi ngươi nữa.”

 

"Aizz, già rồi, vô dụng rồi."

 

Thẩm Xuyên Thanh nhỏ giọng lầm bầm:

 

"Không phải già rồi vô dụng, mà là vô dụng rồi mới già."

 

Ta đờ đẫn nhìn cảnh này, bỗng dưng lại chạm phải ánh mắt của Thẩm lão gia.

 

Ông ấy nhìn ta một lát, bỗng nhiên khẽ giật mình:

 

"Sao ta thấy cô nương này rất quen mắt?"

 

"Vừa giống kẻ thù, lại giống cố nhân."

 

Trên đường trở về, ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống này là thế nào.

 

Thẩm Xuyên Thanh nói:

 

"Cha, đây là bằng hữu của con, Kim Châu."

 

Thẩm lão gia kéo hắn sang một bên, hạ giọng hỏi:

 

"Không phải bảo là thiếp sao?"

 

Ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tò mò của ta, Thẩm Xuyên Thanh bỗng dưng lắp bắp:

 

"Làm, làm sao có thể để nàng ấy làm thiếp được."

 

"Đây là cha ta, Thẩm Thạch Vạn."

 

"Tiểu tử thối! Tên của lão tử cũng là ngươi có thể tùy tiện gọi sao?"