Kim Châu

Chương 16



Ta đứng đờ ra tại chỗ.

 

Thẩm Xuyên Thanh khẽ ho một tiếng, đột nhiên mở quạt giấy trắng trơn, khoa trương phe phẩy gió, chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Thẩm lão gia:

 

"Ta, Thẩm Xuyên Thanh."

 

"Cha ta, Thẩm Thạch Vạn."

 

"Hiểu chưa, Kim Châu?"

 

Ta nhìn Thẩm Xuyên Thanh, lại nhìn Thẩm lão gia, bỗng nhiên vỡ lẽ:

 

"Ngươi, ngươi, ngươi còn có đồng bọn!?"

 

Thẩm Xuyên Thanh sững sờ.

 

Còn ta thì như dây cung căng cứng cuối cùng cũng đứt, buông lỏng cả người.

 

Nhìn kiệu mềm, nhìn hàng dài gia nhân theo hầu, lòng ta đau như cắt.

 

"Bạc mời hắn tìm đồng bọn… Không lẽ cũng tính luôn vào hai mươi lượng của ta sao!?"

 

Thẩm lão gia, đồng bọn của Thẩm Xuyên Thanh, còn chuyên nghiệp hơn cả hắn.

 

Ông ta nói được tiếng Ngô, cũng rất tinh tường bàn luận đánh đàn kể chuyện.

 

Mọi người đều tán thưởng, ông ta lại chỉ lắc đầu thở dài:

 

"Người người đều nói hay, nhưng vẫn không bằng một cô nương ta từng quen."

 

Thấy ta ngồi một bên im lặng, ông ta bẻ một miếng bánh ngọt, ôn hòa đưa ta:

 

"Kim Châu, mẫu thân ngươi là người Cô Tô à?"

 

"Giờ bà ấy còn khỏe không?"

 

Mẫu thân ta đã mất từ năm ta bảy tuổi.

 

Ta không phải thầy thuốc, không biết cách cứu bà.

 

Thẩm lão gia lắc đầu, thở dài:

 

"Phụ thân ngươi đích thực là kẻ vô liêm sỉ.”

 

"Nhưng mẫu thân ngươi lại thích hắn."

 

Chậc, lời này nói cứ như hai người bọn họ quen biết vậy.

 

"Kim Châu, hay là nhận ta làm nghĩa phụ đi.

 

"Chờ mọi chuyện ở Túc Thành xử lý xong, đi cùng ta về Cô Tô, xem nơi mẫu thân ngươi từng sống."

 

Ta ho nhẹ, nhỏ giọng nói:

 

"Thúc à, ta biết người là bậc tiền bối trên giang hồ, nhưng cũng không thể chiếm lợi của ta như vậy.”

 

"Vừa muốn bắt ta gọi người là nghĩa phụ, vừa tính luôn cả tiền nghe hát uống trà, ra ngoài ngồi kiệu vào sổ của ta.”

 

"Trên đời có đạo lý này sao?"

 

Thẩm Thạch Vạn nghi hoặc quay sang nhìn Thẩm Xuyên Thanh.

 

Thẩm Xuyên Thanh vội đánh trống lảng:

 

"Kim Châu mất mẹ từ nhỏ, không ai dạy dỗ.

 

"Cha nàng lại không tốt với nàng, nên không tránh khỏi sự cảnh giác."

 

Thẩm lão gia thở dài, xoa đầu ta đầy từ ái:

 

["Nếu đúng như ngươi nói, cha mẹ nàng đối xử với nàng tệ bạc như vậy, thì chuyện làm ăn này, cũng chẳng có gì đáng để bàn với Lý gia nữa."

 

Hồng Trần Vô Định

"Tối nay thuyền hàng tới, kết thúc chuyện ở Túc Thành, rồi về Cô Tô ta tự tay dạy dỗ nàng."

 

"Đứa trẻ đáng thương, đi theo cha ruột chẳng biết đã chịu bao nhiêu uất ức."

 

"Ngoan nào, sau này sẽ tốt hơn thôi."]

 

Không biết vì sao, khi ông ta nhắc đến mẫu thân, ta lại thoáng hoảng hốt.

 

Khi ông ta dịu dàng thương tiếc nói về thân thế của ta, lòng ta cũng ê ẩm khó tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Cảm giác này…

 

Giống như lúc Thẩm Xuyên Thanh lừa ta rằng, sau này sẽ xây một khu vườn, trồng đầy hoa hạnh.

 

Là một trò bịp bợm quá đỗi đơn giản, nhưng lại khiến ta thoáng chút bối rối.

 

"Đứa trẻ này, sao lại khóc rồi?"

 

Thẩm Xuyên Thanh lập tức bắt thóp được ta, nhưng cố ý nhướng mày, trêu chọc:

 

"Cha à, người bớt hai vở diễn đi, đảm bảo Kim Châu sẽ không khóc nữa."

 

9

 

Ta nhíu mày, lo lắng tính toán xem tiền trà nước và tiền thuê thuyền hoa hết bao nhiêu bạc.

 

Thẩm Xuyên Thanh lén kéo ta ra một góc, nói là không cần lo lắng những khoản chi tiêu này, buổi tối trên thuyền hoa sẽ có một bất ngờ dành cho ta.

 

"Thôi đi, mười lượng bạc của ngươi đủ bù vào cái hố này sao?"

 

Khi thuyền hoa xuôi dòng, thưởng nguyệt dưới ánh trăng, thuyền nương tới bẩm báo có người cầu kiến.

 

Là Lý Hành Châu và mẫu thân hắn, bên cạnh còn có Lục Nhược mắt đỏ hoe.

 

Khác với Lý Hành Châu, dù có cầu xin, mẹ hắn vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt lại quét lên quét xuống đánh giá ta, vẫn không nhìn ra điểm nào đáng giá.

 

"Lý mỗ đến cầu xin Thẩm công tử một chuyện.”

 

"Xin Thẩm công tử nể tình, nhường lại Kim Châu cô nương cho ta."

 

"Ta đã thương lượng với mẫu thân, Kim Châu cô nương vào cửa sẽ không bị bạc đãi, dù là làm thiếp, nhưng Lục Nhược vào cửa cũng sẽ không làm khó nàng ấy."

 

Thẩm Xuyên Thanh giận quá hóa cười.

 

Chưa đợi hắn vung tay ném cái danh Thẩm công tử ra để áp chế người khác, mẹ của Lý Hành Châu đã nhấp một ngụm trà, nhìn ta chằm chằm, nói:

 

"Ta thực sự không thấy nàng ta có điểm nào giống yêu tinh.”

 

"Lần trước bị đánh rồi mà còn chưa học được bài học."

 

"Bây giờ lại câu dẫn được Thẩm gia, nếu để Thẩm lão gia biết nàng ta lừa gạt tống tiền, không biết sáu mươi trượng có đủ giúp nàng ta nhớ kỹ không."

 

Nhắc đến lần bị đánh kia, mặt ta vừa nóng vừa đau.

 

Tuy không soi gương, nhưng ta đoán chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.

 

"Lý gia nguyện ý bỏ ra năm trăm lượng bạc để chuộc nàng về, hơn nữa trong chuyện làm ăn về trà và tơ lụa sắp tới, chúng ta nhường lại một phần lợi nhuận."

 

Thẩm Xuyên Thanh suýt chút nữa đã lật cả bàn.

 

Ta nhẹ nhàng kéo tay hắn, lắc đầu.

 

Ta dẫn Thẩm Xuyên Thanh ra ngoài thuyền hoa, bàn chuyện riêng.

 

Ngoài kia, trăng sáng trong trẻo như đêm ấy, khi chúng ta uống rượu, tâm sự.

 

Trên mặt hồ có hai vầng trăng phản chiếu, gió đêm thổi tung mấy lọn tóc mai, khiến lòng người thư thái.

 

"Được rồi, ngốc à, đừng giận nữa."

 

"Ta không phải giận, mà là cảm thấy bọn họ làm nhục nàng, bọn họ khinh thường nàng! Ta…"

 

"Ta biết, ngươi tốt với ta, là bất bình thay ta, ta đều biết cả."

 

"Nhưng… bọn họ ra giá rất tốt, đúng không?"

 

Thẩm Xuyên Thanh sững sờ, đầy vẻ khó tin.

 

Ta giả vờ nhìn xuống mặt trăng dưới nước, không dám nhìn thẳng vào hắn

 

["Ta ấy à, nói không thích Lý Hành Châu là giả.”

 

"Lúc hắn nói sẽ dùng năm trăm lượng bạc chuộc ta, mặt ta đỏ lên là vì vui mừng, là vì xấu hổ, không phải vì tức giận, thật đấy."

 

"Mẫu thân ta nhất định sẽ rất vui khi thấy một nam nhân vì ta mà quay đầu làm lại.”

 

"Phụ thân ta cũng nhất định sẽ vui, vì hóa ra ta có thể bán được cái giá này.”

 

"Lý Hành Châu toại nguyện, mẫu thân hắn cũng gỡ bỏ được tâm sự, Lục Nhược cô nương có được danh phận chính thê, chúng ta cũng nhận được một khoản bạc lớn.”

 

"Nhìn xem, tất cả mọi người đều vui vẻ cả mà, đúng không?"]