Ta vờ như vô tình, xoa xoa mũi, hít sâu một hơi, ngắm nhìn ánh đèn lồng thuyền chài nơi xa:
["Số bạc đó, ta chia cho ngươi và nghĩa phụ một trăm lượng.”
"Ngươi đừng chê ta keo kiệt nhé.”
"Sau này ta già rồi xấu đi, thất sủng rồi, còn phải giữ lại chút bạc để dưỡng lão nữa."
"Cầm số bạc này, cũng không cần lo bị Lý gia phát hiện thân phận mà bị đánh nữa.”
"Ngươi có tay có chân, ở Cô Tô, một căn nhà nhỏ trong hẻm hẳn cũng không quá đắt.”
"Ngươi định cư rồi, cũng đừng lừa đảo nữa, lỡ như sau này lại như cha ta, mất cả mạng."]
Thẩm Xuyên Thanh im lặng, chỉ nhìn chằm chằm ta.
Ta chột dạ.
["Không lẽ chê tiền chia ít quá?"
"Hay là cho nhiều quá?"
"À… mà số bạc đó không phải cho không đâu.”
"Ngươi mua nhà xong, để nghĩa phụ trồng cho ta một cây hoa hạnh trước cửa…"]
"Vậy còn nàng?"
"Nàng vui sao?"
"Vui, ta đương nhiên là vui rồi…"
"Nếu đã vui…"
"Vậy vì sao… nàng không cười?"
Ta quay đầu, gượng cười với hắn.
Không ngờ hắn đột nhiên nâng mặt ta lên, lau đi một vệt nước mắt lạnh lẽo.
Ta sững sờ nhìn hắn, thấy Thẩm Xuyên Thanh khẽ cau mày, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
"Nhưng rõ ràng…"
"Nàng đang khóc mà."
…
"Vậy không lẽ phải làm sao?"
"Chẳng lẽ phải nói rằng ta thực ra rất giận, rất đau lòng, muốn ném thẳng số bạc này vào mặt bọn họ sao?"
Nhưng các ngươi đối xử với ta rất tốt, dù là giả dối, ta vẫn thực lòng cảm kích, không muốn liên lụy các ngươi chịu đòn cùng ta.
Số bạc đó nhiều lắm, đủ để mua Kim Châu, đủ để mua cho bằng hữu của Kim Châu nửa đời an ổn.
Chỉ cần ta cúi đầu, tất cả mọi người đều có thể sống tốt hơn.
Nghĩ đến đây, ta lại cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười này giống như một quả bóng nước, rất dễ dàng bị Thẩm Xuyên Thanh chọc vỡ:
["Ngươi nói phụ mẫu ngươi sẽ vui mừng."
"Ngươi nói Lý Hành Châu bọn họ sẽ vui mừng."
"Nhưng Kim Châu thì sao?
"Ngươi có hỏi qua nàng ấy, nàng ấy có vui không?"]
...
Nàng ấy…
Nàng ấy không vui.
Bị người ta xem như món hàng vô tri, đổi tay mua qua bán lại, nàng ấy làm sao có thể vui được?
"Vậy Kim Châu muốn sống những ngày tháng như thế nào?"
Ta suy nghĩ một hồi.
Ta muốn cùng các ngươi đến Cô Tô.
Muốn sống trong tiểu viện có trồng một cây hoa hạnh.
Muốn lao động chân chính kiếm cơm, muốn bán những viên đường viên được dán nhãn ‘đường viên’.
Muốn giống như một gia đình thực sự, sống những ngày bình dị.
Thẩm Xuyên Thanh cúi xuống, từng chút một lau sạch nước mắt trên mặt ta, khẽ cười
"Vậy thì…”
"Để họ cút đi, được không?"
"Nàng còn nhớ không, nàng đã dạy ta cách giả làm công tử ăn chơi trác táng thế nào."
Ta mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Khi tấm ngân phiếu năm trăm lượng được đưa tới, Thẩm Xuyên Thanh cười nhạt:
"Đúng rồi, năm trăm lượng, không thiếu một xu."
Ta còn chưa kịp đoán hắn định làm gì.
Hắn đã rút từ trong tay áo ra hỏa chiết tử(bật lửa), châm lửa lên một tờ ngân phiếu.
Ta trố mắt nhìn tờ ngân phiếu năm mươi lượng cháy thành tro bụi, thắp sáng nửa bầu trời.
Pháo hoa bùng nổ, rực rỡ chói lòa, khiến mọi người đều tò mò thò đầu ra xem.
Thẩm Xuyên Thanh lười biếng tựa vào lan can, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn Lý Hành Châu:
"Phu nhân nhà ta chê bạc có người từng chạm vào quá bẩn."
"À, lúc nãy đang nói đến năm trăm lượng phải không nhỉ?”
"Lý công tử có thể ra giá cao hơn, ngươi thêm bao nhiêu ta theo bấy nhiêu."
"Nếu Lý công tử không dám theo, vậy Thẩm mỗ e rằng…”
"Lý gia sau này làm ăn có thuận lợi hay không, cũng khó nói lắm."
Ta sốt ruột muốn đá hắn một cước, nhưng hắn lại kéo ta vào trong lòng.
Ta bực tức đ.ấ.m thình thịch vào n.g.ự.c hắn:
"Gã ngốc này, đừng đốt nữa, ta không giận nữa! Ta… ta không thể giận đến mức tốn kém thế này!"
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi bên tai:
"Hả giận chưa?"
Nhìn bọn họ mặt mày tái mét, không dám trả giá theo.
…
Hả giận rồi.
Lý Hành Châu nhìn đống tro tàn của ngân phiếu, lạnh lùng cười nhạt:
"Kim Châu, nếu hắn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, nàng vẫn sẽ theo hắn chứ?"
Ta lặng lẽ nhìn hắn:
Hồng Trần Vô Định
["Lý công tử, khi ta nhặt được ngươi, chẳng phải ngươi cũng chỉ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, không có lấy một xu sao?"
"Mà nghèo thì sao chứ?"
"Ít ra còn tốt hơn việc đi theo một kẻ lừa đảo."]
Sắc mặt Lý Hành Châu trắng bệch, cuối cùng vẫn là Lục Nhược mở miệng:
"Thẩm công tử, ngươi có ý gì?"
"Nếu không muốn bàn chuyện làm ăn thì cũng không cần làm đến mức này, đây chẳng phải là cố ý sỉ nhục người khác sao?"
Thẩm Xuyên Thanh nhướng mày, ung dung nói:
"Không phải các ngươi là người dùng tiền bạc để sỉ nhục nàng ấy trước sao?"
"Hơn nữa, cho dù có sỉ nhục các ngươi thì sao chứ?"
"Ta không sỉ nhục nữ nhân và hài tử, mà là ngươi, Lục Nhược cô nương, rõ ràng không phải hài tử."
"Ngươi," hắn hất cằm về phía Lý Hành Châu, "cũng không phải nữ nhân."
Khắp bầu trời, pháo hoa rực sáng rồi lại rơi xuống.
Ta cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, sợ rằng người ta nghe ra tiếng nghẹn ngào:
["Ngốc à, mau chạy đi."
"Sáu mươi trượng chắc là không đánh c.h.ế.t ta được đâu."
"Chưa từng có ai để ý đến thể diện và tôn nghiêm của ta cả."
"Được ngươi bảo vệ một lần như vậy, ta đã cảm kích lắm rồi."
"Nhưng như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi."]
Thẩm Xuyên Thanh làm như không nghe thấy, hắn đặt hỏa chiết tử vào tay ta, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Yên tâm đi, ta biết chừng mực."
Nghe hắn nói vậy, ta bỗng dưng yên lòng.
Phải rồi, hắn cũng là một kẻ lừa đảo cơ mà.
Có lẽ hắn đã nhanh tay đánh tráo ngân phiếu, giống như cha ta từng làm.
"Vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ rất vui khi thấy pháo hoa, đáng tiếc lại bị người ta phá hỏng rồi."
Thẩm Xuyên Thanh nắm lấy tay ta, giúp ta châm lửa, ánh mắt đầy ý cười:
"Nàng nhìn xem, như vậy có giống với hình tượng ‘công tử ăn chơi’ trong lòng nàng không?"
"Có giống với một kẻ thực sự giàu có không?"