Kim Châu

Chương 5



Gã tiểu tư dắt ngựa nghe xong, mặt lập tức biến sắc:

 

"Đúng thế! Hắn bảo muốn mua năm con ngựa, dắt một con về cho phụ thân hắn xem."

 

"Vừa nãy còn nói ta cứ chờ ở đây, hắn chỉ ôm vải về nhà thử thôi!"

 

"Ta thấy hắn ăn mặc đàng hoàng, cũng không nghĩ nhiều—hóa ra là một tên lừa đảo!"

 

Nụ cười trên mặt vị công tử kia cứng đờ, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp:

 

"Ai… Ai là kẻ lừa đảo? Ta… Ta thật sự sẽ trả tiền!"

 

Nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, ta càng thấy buồn cười.

 

Ánh mắt ta đảo qua thắt lưng trống trơn của hắn, cười cười:

 

"Vậy bạc đâu? Không lẽ ra đường bị trộm mất rồi? Hay là quên mang theo?"

 

Nghe ta nói trúng tim đen, mặt hắn tái xanh:

 

"…Là hôm nay đi dạo phố bị người ta móc túi rồi!"

 

Ta thở dài một hơi, thật sự không thể xem trọng hạng người tay nghề không cao mà còn cố tình lươn lẹo này.

 

"Tên ngốc, muốn lừa gạt người khác mà bản lĩnh thế này thì thôi bỏ đi.”

 

"Về nhà mà kiếm một công việc chân chính đi."

 

Cai chưởng quầy tức giận đến nghiến răng, quát tháo đòi báo quan.

 

Gã lừa đảo vừa nghe đến báo quan, liền lợi dụng lúc ta lơ là, hoảng hốt đẩy cửa, ba chân bốn cẳng chạy mất.

 

Cai chưởng quầy tức muốn đuổi theo, nhưng Cai nương tử chỉ thở dài, phất tay:

 

"Thôi bỏ đi, dù sao cũng chưa thực sự mắc lừa."

 

"Đa tạ cô nương! Nếu để hắn lừa thành công, thì cửa hàng nhỏ này của chúng ta không biết phải bù lỗ bao nhiêu bạc!"

 

"Nhưng mà… sao cô nương biết hắn là kẻ lừa đảo?"

 

Bởi vì phụ thân ta đã từng dùng đúng cách này để lừa người.

 

Thả một miếng bánh từ trên trời xuống, sau đó hợp tình hợp lý làm ra vẻ khó xử, giả vờ rút lại.

 

Buông một lần, siết một lần, mọi thứ đều hợp lý—người bán hàng giống như con cá mắc câu, dễ dàng cắn mồi.

 

"Ta nào biết, chỉ là cảm thấy hắn có điểm đáng ngờ, liền giữ chút cảnh giác."

 

Chiêu trò của phụ thân, là một hệ thống hoàn chỉnh.

 

Từ ngựa, chim, sứ, vàng bạc, tranh chữ, lụa là gấm vóc—ông không có gì không rành.

 

Những lúc uống say, nếu tâm trạng tốt mà không đánh ta, ông sẽ khoe khoang rằng—ngoại trừ mỹ sắc, thì chẳng có mánh khóe nào ông không tinh thông.

 

Ông từng nhìn ta thật kỹ, nói rằng sau này ta lớn lên, có thể thay ông bù đắp phần còn thiếu này.

 

Vậy nên, ta đi theo ông—

 

Ba tuổi giả bệnh.

 

Năm tuổi giả tàn phế.

 

Bảy tuổi trốn trong bao tải, giả làm đạo sĩ giang hồ.

 

Về sau, ông đụng phải một kẻ không dễ lừa, bị đánh đến gần chết.

 

Hai ngày sau, ông thật sự c.h.ế.t rồi.

 

"Cô nương, tiền may y phục ta sẽ không nhận nữa, coi như cảm tạ cô nương giúp đỡ!"

 

Ta cười cười, lắc đầu:

 

"Không cần, ta có tiền."

 

Nói rồi, ta lấy một tờ ngân phiếu từ trong n.g.ự.c áo ra, thản nhiên đưa cho nàng:

 

"Chỉ phiền nương tử đổi giúp ta thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Bạc nặng trịch giắt vào tay nải, khiến lưng ta cũng tự dưng thẳng tắp.

 

Ta nhấc chân bước vào tửu lâu.

 

Trước tiên, đặt một gian phòng thượng hạng, gọi một thùng nước nóng để tắm, một vò Nữ Nhi Hồng loại mạnh nhất.

 

À đúng rồi, nhìn thấy tên ăn mày kia ăn bánh bao có vẻ ngon lành, vậy thì gọi thêm một xửng bánh bao nữa.

 

Ngày mai cứ say đến tận trưa mới dậy.

 

Rồi ta sẽ không bao giờ buồn vì chuyện cũ nữa.

 

Nhưng ta chưa đợi được xửng bánh bao.

 

Chỉ đợi được hai tên quan sai xông vào lôi ta đi.

 

Trong cơn hoảng hốt, ta lướt nhanh trong đầu tất cả những việc sai trái mình đã làm dạo gần đây.

 

Vì chữa bệnh cho Lý Hành Châu, ta bán hơn mười viên sinh tử hoàn, bảy mươi bình Kim Thương Bất Đảo dược.

 

Thực ra… tất cả đều là viên đường nấu từ lê và cam thảo.

 

Quan sai lật tung tay nải của ta, khiến đống viên thuốc giả rơi lả tả xuống đất.

 

Nhưng bọn họ không thèm nhìn, chỉ chăm chăm thấy tờ ngân phiếu, lập tức mắt sáng rỡ.

 

Bị ta liên lụy, ngoài hai vợ chồng Cai gia của tiệm lụa, còn có gã ngốc vấp ngã dưới vũng bùn khi nãy, vì chân đau mà chạy không xa.

 

Cai gia may mắn hơn một chút, bọn họ đóng tiền bảo lãnh, lại là người làm ăn trung thực, không chịu khổ sở gì đã được thả ra.

 

Còn gã ngốc kia thì xui xẻo hơn, chỉ vì Cai gia vô tình chỉ điểm, quan sai liền nghi ngờ hắn là đồng bọn của ta, cộng thêm hai tội, nên hắn bị đánh nhiều hơn ta mười côn.

 

Hồng Trần Vô Định

"Lý gia báo quan, nói rằng ngươi hôm nay đứng trước cửa vu cáo bịa đặt.”

 

"Lý phu nhân nhân từ, tin lời của một cô nhi như ngươi, tốt bụng đón ngươi vào phủ, nhưng ngươi lại sinh lòng dã tâm.”

 

"Nay bạc đã thu hồi, bọn họ nói không truy cứu nữa, chỉ phạt ngươi và đồng bọn mỗi người mười côn, coi như răn đe nhẹ nhàng."

 

Quả thật là độc ác.

 

Mối thù cũ đã xong, từ nay về sau, Lý phu nhân sẽ không còn sợ ta nói ra chuyện của Lý Hành Châu nữa.

 

Cai gia vẫn không tin ta là kẻ trộm bạc.

 

Nhìn thấy ta bị đánh thê thảm, Cai nương tử sợ ta mất mạng, liền bỏ tiền túi trả phí thuốc thang, còn thuê một cỗ xe bò, đưa ta cùng gã ngốc đang bất tỉnh, trở về thôn Kim gia chữa thương.

 

Trên đường đi, nàng thở dài, đưa tay vén tóc ta ra sau tai:

 

"Thật là quá đáng."

 

"Cô nương, ta không trách ngươi, ta tin ngươi."

 

Ta không nói gì.

 

Cũng không ngẩng đầu lên.

 

Chỉ vùi mặt vào nước mắt, để mặc nó xót bỏng da thịt.

 

Chỉ biết cắn chặt chăn bên dưới, sợ rằng nếu không cắn, ta sẽ khóc thành tiếng.

 

Ta nghĩ rằng, đám dân làng thích hóng chuyện sẽ vây quanh để chế giễu ta.

 

Cười nhạo ta bị chim mổ mù mắt, cười nhạo ta mơ tưởng bay lên cành cao rồi ngã gãy cánh.

 

Nhưng—không ai cười cả.

 

"Đáng thương thật, phụ thân như vậy, mẫu thân cũng mất sớm."

 

"Có người đối tốt với nàng vài câu, nàng liền tin là thật."

 

Tin ta, so với oán hận ta, càng khiến ta thấy tội lỗi.

 

Thương xót ta, so với cười nhạo ta, càng khiến ta thấy khó chịu.

 

Đêm khuya, đám đông đã tản đi.

 

Trần đại phu ngủ quên ngoài hiên.

 

Chỉ còn lại ta và gã ngốc.