Kinh Chiêu

Chương 10



Cửa trướng khẽ lay, Triều Chiêu bước ra, áo khoác mỏng che vai. Nàng thoáng giật mình khi thấy hắn đứng đó, thân hình cao lớn, nét mặt như mềm lại dưới ánh lửa trại.



“Chàng… không đi nghỉ để trị thương sao?” – giọng nàng trách nhẹ, xen lẫn lo lắng.



Kinh Mặc không đáp, chỉ tiến lên một bước. Trong khoảnh khắc, hắn cúi xuống, môi đã áp chặt lấy môi nàng. Tất cả lính gác quanh đó đồng loạt nín thở, rồi nhanh chóng quay mặt đi, có kẻ còn lén nhịn cười, vai run run.



Triều Chiêu đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Khi hắn rời khỏi, nàng khẽ ngửi thấy mùi rượu nồng, vừa tức vừa buồn cười, đành nắm tay kéo hắn vào trong.

“Chàng điên rồi sao? Trước mặt bao nhiêu người…”



Kinh Mặc để mặc nàng kéo, đôi mắt đen sâu hút lấp lánh ánh say. Vào đến bên trong, hắn đè nàng vào một góc vải trướng, hôn nàng thật sâu thêm một lần nữa.



Giọng hắn khàn khàn, gần như thì thầm:

“Điện hạ, ta say rồi.”



"Ừ, ta biết rồi," Triều Chiêu buồn cười, tay nàng vòng qua cổ hắn.



"Nên ta muốn... cầu hôn nàng..." Giọng hắn nhỏ dần đi. "Sau trận này... ta... muốn..."



Lời thú nhận ấy khiến Triều Chiêu sững lại, rồi đôi môi nàng chợt cong thành nụ cười, ánh mắt sáng như sao mai.

“Đồ ngốc,” nàng bật khẽ tiếng cười, ngón tay khẽ chạm vào má hắn, “Ta đồng ý.”



Kinh Mặc mở to mắt, toàn thân cứng đờ như bị sét đánh. Hắn tưởng mình nghe lầm, nhưng ngay sau đó, Triều Chiêu chủ động vòng tay ôm cổ hắn, khẽ kiễng chân hôn lên môi.



Men rượu trong người hắn bùng cháy thành ngọn lửa khác. Bàn tay to lớn ôm chặt lấy nàng, nụ hôn trở nên mãnh liệt, vừa nồng nàn vừa vội vã.



Lớp áo ngoài của nàng bị hắn nhẹ nhàng tháo ra, từng lớp từng lớp, rơi xuống sàn phát ra âm thanh khẽ vang. Triều Chiêu nhìn vào ánh mắt như phủ một lớp sương của hắn, cười khẽ, nghĩ rằng hóa ra lúc say hắn lại táo bạo như thế này.



Bàn tay nàng lướt qua băng vải quấn trên n.g.ự.c hắn, khẽ dừng lại, lo lắng nhưng cũng dịu dàng.



“Đau không?” – nàng thì thầm.



Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.

Kinh Mặc áp trán lên trán nàng, giọng trầm khàn khẽ bật ra:

“Không… ta chưa bao giờ thấy dễ chịu đến thế.”



Triều Chiêu chủ động đẩy hắn ngã ngửa xuống giường, tóc đen dài buông xõa như thác, phủ kín vai áo hắn. Kinh Mặc không còn kiềm chế, vòng tay rắn chắc ghì chặt nàng, nụ hôn trở nên táo bạo, cuồng nhiệt. Lưỡi và hơi thở quấn chặt, tim đập loạn nhịp, hắn vụng về vuốt ve thân thể mềm mại của nàng. Hai thân ảnh như hòa vào làm một, ánh nến khẽ lung lay trên màn trướng.



Cho tới khi chỉ còn một bước cuối cùng, Kinh Mặc lại dừng lại. Triều Chiêu mắt lấp lánh nước, lo lắng hỏi:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chàng đau sao?"



"Không, ta chỉ..." giọng hắn khàn khàn, "không nỡ... làm vấy bẩn nàng, điện hạ."



Triều Chiêu vuốt nhẹ má hắn, kéo hắn sát vào trong lòng, thì thầm những thanh âm ngọt ngào như rót mật vào tai, "A Mặc, nếu chàng là dơ bẩn, thế gian này chẳng có ai trong sạch cả."



"Điện hạ... Chiêu Chiêu," Kinh Mặc lại dụi vào hõm vai nàng, khẽ gọi, "nàng là báu vật quý giá nhất trên đời, ta chỉ... muốn trân trọng nàng."



Triều Chiêu nhìn mắt hắn dần khép lại, hơi thở dần trở nên đều đặn, biết rằng rượu và thuốc trị thương rốt cuộc đã làm hắn chìm vào giấc ngủ. Nàng nhẹ nhàng đặt thêm một chiếc gối mềm bên cạnh hắn, chỉnh trang lại y phục, rồi hôn nhẹ lên bờ môi vẫn còn rớm m.á.u trước khi bản thân nàng cũng khẽ khàng thiếp đi.



Đêm xuống, mặt đất lạnh và mùi khói vụn còn vương trong không khí. Kinh Mặc lẻn sâu vào hậu tuyến địch theo một con đường mòn nhỏ, ánh trăng khuyết phủ lên lưng áo giáp như một lớp bạc mỏng. Lần này hắn không dẫn theo kỵ binh — nhiệm vụ của hắn là thăm dò, thu thập tin tức; đi càng nhẹ, càng kín thì càng tốt.



Gió rít qua ngọn lau, tiếng người ở phía trước như miếng gỗ khô cọ vào nhau — dấu hiệu của cuộc hỗn loạn. Hắn thu mình sau một gò đất, lắng tai. Bóng dáng một nhóm đàn ông lôi một người phụ nữ chạy ngang qua, họ hét, tay cầm roi và con d.a.o lóe sáng. Hình dáng người phụ nữ — mái tóc xõa, dáng người nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt đầy quyết liệt — lập tức khiến Kinh Mặc nghẹn ở cổ họng. Hắn nhận ra, Mai Đăng, nàng hoa khôi ở Mạc Sương.



Nhíu mày lại, không kịp suy nghĩ dài dòng, Kinh Mặc bật khỏi nơi ẩn nấp. Áo giáp va vào đám lau khiến một kẻ ở đầu nhóm ngoảnh lại. Hắn thúc ngựa, lưỡi kiếm lóe lên phủ một vòng ánh bạc. “Buông nàng ra!” — tiếng hắn như sấm.



Đám đàn ông lùi lại, nhưng chúng đông và liều lĩnh. Một tên cao to lồng lên, phóng tới, đẩy mạnh khiến Mai Đăng vấp ngã. Kinh Mặc lao tới, đ.â.m chém, tay đánh bật một cây gậy. Trong hỗn loạn, một đòn ngang bất ngờ — cả hắn và Mai Đăng cùng bị đẩy văng về phía mép sông.



Nước lạnh xô họ xuống. Kinh Mặc cảm nhận dòng nước cuốn cuộn hút lấy chân mình, ánh sao nhảy múa trên mặt sông rồi mất hút. Tiếng la ầm ỉ, da mặt cay xè vì bọt nước; một mũi giáo văng vào, một cú đẩy mạnh nữa — và cả hai cùng trượt xuống một bậc đá, rơi tự do, rồi chìm trong màn tối đen.



Dòng nước cuốn họ hàng dặm, đá khăn quẩn quanh, cho tới khi con sông thả mình vào một miệng hang nhỏ. Họ bị xô vào hốc đá, bất tỉnh lịm giữa mùi bùn và vị mặn của nước.



Tiếng nước róc rách vọng lại trong hang đá ẩm lạnh. Lửa bập bùng soi sáng bóng dáng cao lớn của Kinh Mặc, áo trong sẫm màu, đôi mắt trầm như vực sâu. Bên cạnh, y phục nữ nhân treo trên vách đá, hơi nước bốc lên mờ ảo.



Mai Đăng khẽ rên một tiếng, mi mắt run run rồi mở ra. Thấy băng trắng quấn quanh bụng mình, nàng bật cười, giọng khàn khàn nhưng vẫn pha chút châm chọc:

“Thế này là sao? Kinh đại nhân… không sợ Công chúa biết được, rồi nổi trận lôi đình à?”



Kinh Mặc không ngẩng đầu, tay vẫn chỉnh lại mồi lửa. Giọng hắn trầm thấp lại thản nhiên:

“Vì sao phải sợ?”



Mai Đăng thoáng sững, rồi bật thành tiếng cười, trong hang đá vang vọng nghèn nghẹn. “À, hóa ra vị phó soái lạnh như băng cũng biết giả ngốc.”



Kinh Mặc không đáp. Hắn chỉ lấy một mảnh tre, cột lại phong thư nhỏ đưa cho chim đưa tin, để đảm bảo quân tiếp ứng sẽ đến. Trong lúc hắn ngồi trầm mặc, Mai Đăng nghiêng đầu, đôi mắt đen long lanh ánh lửa:

“Ngươi… không muốn hỏi ta và Công chúa có quan hệ gì sao? Hay là… lo lắng trong lòng nàng vẫn còn vấn vương vị hôn phu đã c.h.ế.t kia?”



Kinh Mặc im lặng. Ánh mắt hắn chỉ thoáng lóe lên, nhưng cũng đủ để Mai Đăng nhận ra. Nàng cười khẽ, giọng nghèn nghẹn như pha trò, lại như thở than:

“Được rồi, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện…”