Kinh Chiêu

Chương 11





Nàng từng tên là Khương Mai. Xuất thân từ một gia tộc chiến lược gia lừng danh, nhưng chi nhánh nàng sinh ra lại mục ruỗng từ sớm. Cha nàng ham tiền, muốn gả nàng cho một lão già bảy mươi để đổi lấy của cải.



Khi nàng cầu cứu Cung Thân vương – kẻ si mê sắc đẹp nàng, hắn hứa hẹn bảo vệ nhưng cuối cùng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Đêm tân hôn, nàng bị hành hạ trong nhục nhã, thậm chí những đứa con trai của lão già trong phủ còn định thay nhau giày vò nàng. Trong bộ dạng tả tơi, nàng cố gắng trốn chạy… và gặp Hàn Thần.



Chàng thiếu niên tướng quân anh dũng ấy, vô tình đi ngang, đã ra tay g.i.ế.c sạch bọn chó săn rồi cõng nàng đi. Sau này, nàng mới biết, chàng mua chiếc đèn lồng hoa mai đó cho muội muội ở nhà



"Nhưng từ đó, bóng chiếc đèn lay động theo mỗi bước đi, bờ vai vững chãi của chàng đã in sâu trong lòng ta rồi." Mai Đăng nở một nụ cười ngọt ngào.

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.



Sau đó, nàng được đưa về chi chính nhà họ Khương. Lần đầu tiên, nàng được sống dưới ánh sáng.



Nàng đem lòng yêu Hàn Thần, hết lần này tới lần khác ngỏ lời. Nhưng chàng chỉ thở dài:

“Ta phải cưới Công chúa, đó là hôn sự triều đình.”



Nàng từng xin làm thiếp, chỉ để ở cạnh chàng. Nhưng Hàn Thần lạnh lùng từ chối:

“Đó là sỉ nhục đối với nàng.”



Một ngày kia, tin dữ truyền đến: Hàn Thần mất tích trong một trận đánh khi bị phục kích. Khương Mai bỏ mặc tất cả, chạy tới vùng núi tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy chàng giữa bùn máu, nửa sống nửa chết. Nàng cõng chàng về một ngôi làng nhỏ, chăm sóc suốt nhiều ngày.



Trong những đêm ấy, Hàn Thần mới chịu thừa nhận: “Ta… không thể gạt nàng ra nữa rồi.”





Hắn còn dắt nàng tới gặp Triều Chiêu, thành thật thừa nhận: sau chiến loạn, hắn muốn giải trừ hôn ước, cưới nàng đường đường chính chính. Triều Chiêu mỉm cười, đan tay bọn họ lại với nhau: "Vậy là ta sẽ có thêm một tẩu tẩu rồi," khiến Khương Mai đỏ mặt.



Nhưng chưa kịp thực hiện bất kỳ điều gì… tin tử trận truyền về. Xác Hàn Thần được đưa về gần như c.h.é.m nát làm đôi. Khương Mai ngã quỵ, khi nhìn thấy hắn, nhưng khi nhặt di thể, nàng lại thấy một mảnh vải kì lạ còn sót lại – mảnh vải từng thuộc về một kẻ đi cạnh Cung Thân vương đêm trước.



Rồi tai họa ập xuống: nhà họ Khương bị vu cáo phản nghịch, cả tộc bị xử tử. Nàng nhờ Công chúa mà thoát chết, từ đó mang cái tên mới – Mai Đăng.



Nàng gieo mình vào chốn lầu xanh, sống như một kỹ nữ. Bởi vì nàng biết… Cung Thân vương ưa thích đóng vai anh hùng, càng dơ bẩn, hắn càng không cầm lòng. Quả thật, hắn sa vào tay nàng. Trong men tình, hắn lộ ra chuyện hôn ước với tiểu thư nhà họ Khánh, cũng như bao nhiêu cơ mật triều đình. Nàng lần theo đó, tìm ra kẻ cầm mảnh vải năm xưa, một kẻ tay sai của Khánh đảng, quyến rũ hắn, rồi đầu độc... bằng chính thân thể nàng.



Đêm nay, nàng cười khàn khàn, khóe môi bắt đầu rớm máu:

“Hắn đã phải trả giá. Hắn dám... hắn dám khoe khoang với ta... cách hắn sát hại A Thần năm xưa. Ta cho hắn nếm mùi nhục nhã của ta năm xưa. Thân thể ta là lưỡi dao… mỗi lần hắn đụng tới, chính là mỗi lần hắn suy yếu.”



Một tràng tiếng sói tru chói lói từ xa vọng lại, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông. Tiếng hét ghê rợn vang vọng khắp sườn núi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kinh Mặc lập tức siết chặt nắm đấm, ánh mắt trầm hẳn xuống. Nhưng khi quay lại, hắn thấy Mai Đăng cúi người, m.á.u đỏ phụt ra từ miệng.



“Khương cô nương!”



Nàng cười, nụ cười đẹp đẽ bi thương:

“Ta dùng chính thân thể này để dọn đường cho bầy sói. Còn… có một cây sáo giống hệt cây ta từng tặng Công chúa… ta dùng nó để triệu tập bầy sói.”



Ánh lửa trong hang bập bùng, soi gương mặt tái nhợt nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, ranh giới giữa bi thương và khoái trá.



Ngoài kia, tiếng tru của sói nối tiếp nhau, như một khúc ca báo thù ngân dài trong đêm núi.



Ánh lửa trong hang đã tắt ngấm, chỉ còn mùi m.á.u tanh trộn với khói ẩm. Khi quân cứu viện ào vào, dẫn đầu là Triều Chiêu trong giáp nhẹ, ánh mắt nàng quét một vòng — rồi sững lại.



Mai Đăng nằm bất động trên nền đất lạnh, thân thể gầy guộc đã ngừng thở. Kinh Mặc ngồi bên, vai còn dính máu, bàn tay siết chặt nhưng không thể giữ lấy hơi thở cuối cùng của nàng.



“Khương Mai…” giọng Triều Chiêu run rẩy. Nàng lao đến, đôi bàn tay vốn cứng cỏi giờ run lên không ngừng khi chạm vào gương mặt đã lạnh băng. Nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống tay nàng.



“Kinh Mặc…” nàng khẽ gọi, giọng lạc đi. “Nàng ấy… đi rồi sao?”



Kinh Mặc khẽ gật đầu.



Sau đó, đoàn người lặng lẽ đưa t.h.i t.h.ể Mai Đăng về. Họ chôn nàng dưới một gốc thông già, không xa nơi Hàn Thần đã yên nghỉ. Triều Chiêu đứng rất lâu trước mộ, gió đêm thổi tung dải lụa trắng. Nàng khẽ thì thầm, như nói với cả Mai Đăng và Hàn Thần:



“Đại ca, tẩu tẩu, giờ hai người có thể nằm gần nhau rồi.”



Khi mọi người lui ra, Triều Chiêu mới quay sang Kinh Mặc, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng giọng đã bình tĩnh lại:



“Có một điều… ta chưa kịp nói cho nàng ấy biết. Thực ra năm đó, Cung Thân Vương đã muốn cứu Khương Mai. Nhưng… Khánh gia chen ngang. Họ muốn gả con gái mình vào hoàng thất để củng cố thế lực. Nàng kia không đồng ý, Khánh gia bèn mưu tính khác: gả ép Khương Mai cho lão già kia, vừa chặt đứt đường của Khương gia, vừa mở đường cho chính họ.”



Triều Chiêu dừng lại, hít một hơi dài, mắt nhìn xa xăm:



“Đêm Hàn Thần tử trận… Cung Thân Vương cũng bị họ lừa. Họ chuốc say hắn, để quân không kịp tiếp ứng.”



Kinh Mặc lặng thinh, đôi mắt tối lại.