Ban đầu, Kinh Mặc chiến đấu trong đội tiên phong, thường xuyên dẫn quân xung phong mở đường. Hắn tung hoành trên chiến trường như cá gặp nước, đường kiếm quyết đoán, sự bình tĩnh lạnh lùng, đầu óc chiến thuật đều thể hiện rõ trong từng nước đi.
Trời chiều mù mịt, khói lửa bốc lên từ trại tiền tuyến. Tiếng tù và của quân địch vang vọng như sấm, báo hiệu một cuộc tập kích bất ngờ. Cánh quân của Triệu Vĩnh vốn đóng ở giữa sườn núi bị đánh thốc từ cả hai phía, trận thế nhanh chóng hỗn loạn. Tiếng gào thét, tiếng binh khí va chạm, tiếng ngựa hí vang rền, tất cả hòa vào nhau.
Triệu Vĩnh thầm than bất cẩn. Bản thân hắn chỉ cho Triều Chiêu điểm yếu chiến địa này, nhưng chưa kịp xử lý thì địch đã tấn công.
Triệu Vĩnh gắng sức giữ trận, nhưng vòng vây kẻ địch ngày càng siết chặt. Khi lá cờ chỉ huy của hắn lắc lư trong mưa tên, nguy cơ toàn quân bị tiêu diệt đã hiện rõ.
Đúng lúc ấy, Kinh Mặc thúc ngựa xông tới. Áo giáp hắn sượt qua ánh lửa, ánh mắt sắc lạnh như gươm. Phía sau, chỉ một đội kỵ binh mấy chục người, nhưng tất cả đều theo hắn không hề chùn bước.
“Phá vòng vây! Theo ta!”
Tiếng hô như sấm sét. Ngựa sắt lao vào biển người, vó ngựa giẫm nát đất đá, bụi bay mù mịt. Lưỡi kiếm trong tay Kinh Mặc vung lên sáng loáng, từng nhát c.h.é.m mở đường m.á.u giữa rừng giáo mác. Địch quân dồn đến như sóng, nhưng dưới vó ngựa và thế công điên cuồng của hắn, chúng liên tiếp ngã xuống.
Trong khói bụi, Kinh Mặc nhìn thấy Triệu Vĩnh bị dồn vào chân núi, mũ giáp đã rơi, một vết cắt sâu chảy nhiều m.á.u tới ghê ngời, chung quanh toàn là quân địch. Không kịp nghĩ ngợi, hắn thúc ngựa lao thẳng đến. Một mũi giáo nhọn hoắt phóng ra, sượt qua vai, m.á.u văng đỏ áo, nhưng hắn chẳng hề dừng lại.
“Đại tướng quân! Lên ngựa!”
Triệu Vĩnh còn đang sững sờ, đã bị Kinh Mặc nghiêng người kéo mạnh, đặt lên yên ngựa phía sau. Rồi hắn siết cương, thúc ngựa phi như bay xuyên thẳng ra ngoài vòng vây. Đội kỵ binh theo sát phía sau, tạo thành mũi tên phá toang chiến tuyến.
Tiếng gào thét của kẻ địch bị bỏ lại phía sau. Gió rít bên tai, khói lửa lùi dần. Cuối cùng, họ thoát ra khỏi vòng vây, đại quân được cứu, Triệu Vĩnh cũng thoát khỏi chốn tử địa trong gang tấc.
Trên lưng ngựa, Triệu Vĩnh thở dốc, nhìn Kinh Mặc bằng ánh mắt không tin nổi: vừa mới đó, hắn đã nhìn thấy cái chết, nay lại được kéo ra khỏi địa ngục.
Khi kỵ binh của Kinh Mặc cuối cùng phá vòng vây trở về doanh, trời đã xẩm tối. Khói chiến trường vẫn còn vương trong không khí, áo giáp ai nấy loang lổ máu, ngựa mệt lử phun hơi trắng xóa. Tiếng reo hò của binh sĩ vang khắp trại, vừa là chào đón kẻ sống sót, vừa là khóc thương cho những người không về.
Triều Chiêu đã chờ sẵn ở cửa trướng. Nàng nghe tin cánh quân bị tập kích từ sớm, lòng nóng như lửa đốt. Giờ thấy họ trở về, đôi mắt nàng lập tức quét qua đám đông, căng thẳng đến run rẩy.
“Kinh Mặc…”
Khi bóng dáng quen thuộc xuất hiện, áo giáp hắn nhuốm máu, gương mặt dính khói bụi, Triều Chiêu không kìm nổi, lao thẳng về phía trước. Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, đôi mắt đầy hốt hoảng:
“Chàng… chàng có bị thương không?”
Kinh Mặc khẽ lắc đầu, chỉ có một vết rách dài nơi vai áo, m.á.u vẫn còn thấm, nhưng hắn gạt đi như chẳng đáng kể.
“Không sao. Ta trở về rồi.”
Triệu Vĩnh tập tễnh được quân y dìu đi, thấy vậy bĩu môi: "Trọng sắc khinh bạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triều Chiêu lườm cho hắn một cái tóe lửa.
Kinh Mặc nhìn nàng, khóe môi cong nhẹ. Triều Chiêu vội vã kéo hắn đi kiểm tra vết thương, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay hắn trước mặt toàn bộ binh lính trong doanh trại. Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ siết lấy tay nàng, để mặc nàng kéo hắn vào trướng.
Đêm ấy, trong đại trướng, ánh đèn lồng leo lét hắt bóng hai người trên vách vải. Bên ngoài, doanh trại đã yên ắng, chỉ còn tiếng gió thổi qua hàng cờ xõa tung.
Triệu Vĩnh và Kinh Mặc ngồi đối diện nhau. Cả hai thân thể quấn đầy băng vải, áo ngoài khoác hờ, từng vết thương còn rỉ máu. Trên bàn gỗ thấp đặt một vò rượu lớn, hai chén nhỏ sứt mẻ.
Triệu Vĩnh nâng chén, cười sang sảng:
“Đánh một trận thừa sống thiếu chết, rốt cuộc cũng còn ngồi đây mà uống. Cạn nào!”
Kinh Mặc khẽ cụng chén, ngửa cổ uống cạn. Rượu cay xộc vào cổ họng, nhưng so với mùi m.á.u trên chiến trường thì vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Một lúc lâu, Kinh Mặc đặt chén xuống, ánh mắt tối lại:
“Nếu ta được thăng làm phó soái… thì có nghĩa là ta tiến thêm một bước gần tới Công chúa… phải không?”
Triệu Vĩnh sững người, rồi phá lên cười ha hả.
“Ngươi đó à? Lúc mới gặp, với cái bộ dạng mặt lạnh, khí thế đen tối như quỷ dữ kia, ta nào ngờ trong lòng lại chỉ nghĩ đến tình ái! Cứ tưởng ngươi chỉ biết c.h.é.m g.i.ế.c thôi chứ.”
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Kinh Mặc chau mày, nhưng không phản bác.
Triệu Vĩnh rót thêm rượu, ánh mắt chợt mềm lại khi nhắc tới chuyện riêng:
“Nói cho ngươi biết, ta từng ghét cay ghét đắng hôn thê của mình. An Nhị tiểu thư hung hăng, ngang ngược, chẳng nể mặt ai, cứ như lúc nào cũng muốn gây sự. Nhưng có lần bọn ta giao đấu, đối thủ dùng thủ đoạn bẩn thỉu, tưởng phen này ta bỏ mạng. Chính nàng lại liều c.h.ế.t xông vào, một mình đánh ngã hết đám kia. Khi đứng giữa khói bụi, ánh mắt rực lửa… ta chỉ thấy nàng sáng rỡ hơn bất cứ thứ gì.”
Triệu Vĩnh ngửa cổ uống, cười lớn, nhưng giọng có chút nghẹn:
“Ngươi biết không, khi nãy... lúc lưỡi đao của tên kia sắp hạ xuống. Mẹ nó chứ, từ khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn nhanh chóng trở về, nói với nàng rằng ta không còn ghét nàng chút nào nữa. Rằng ta… thật sự muốn ở bên nàng.”
Kinh Mặc nghe xong, im lặng một hồi, rồi buông một câu lạnh nhạt:
“Thế thì tốt. Ngươi có hôn thê rồi… nghĩa là sẽ không giành Công chúa nữa.”
Triệu Vĩnh bị sặc rượu, ho khan mấy tiếng, vừa ho vừa cười:
“Công chúa à? Đừng nói chuyện lạ đời. Ta sợ nàng ấy còn hơn sợ cha ta. Từ nhỏ đến lớn, ta quậy phá gì đều bị nàng nhìn thấu. Mỗi khi nàng mỉm cười dịu dàng, ta liền biết, cái giá phải trả sau đó… nhất định thảm không nỡ nhìn.”
Hắn thở dài, vỗ mạnh vào vai Kinh Mặc, giọng vẫn lấp lánh vui vẻ:
“Trong mắt ta, điện hạ chẳng khác nào… tỷ tỷ. Chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng nàng ấy luôn nhìn ta như một đứa trẻ nghịch dại, còn ta thì nào dám phản kháng.”
Kinh Mặc mím môi, im lặng rót thêm rượu. Đôi mắt sâu thẳm dường như đang giấu đi ngọn lửa âm ỉ.
Bỏ lại Triệu Vĩnh say đến bất tỉnh trong trướng, Kinh Mặc trên người quấn đầy băng vải, loạng choạng bước đến trước tiểu trướng của Công chúa. Ánh mắt hắn thâm trầm, đứng yên như một pho tượng, nhìn chằm chằm vào bên trong, chẳng biết đang nghĩ gì.