Kinh Chiêu

Chương 12



Thế cục thay đổi, Triều Chiêu một mình quay trở lại triều đình, còn Triệu Vĩnh và Kinh Mặc ở lại trấn thủ biên quan.

Trời chưa sáng hẳn, trống canh đã vang lên dồn dập. Đại điện ngập ánh đuốc, hơi sương đêm còn quẩn quanh, trên bậc thềm đá loang loáng sương lạnh. Các quan áo mũ chỉnh tề, hàng lông mi phủ xuống, nhưng đôi mắt đều chực dõi sang hàng đầu nơi Công chúa Triều Chiêu đứng nghiêm trang.



Nàng mặc triều phục đen viền bạc, mái tóc búi gọn, gương mặt lạnh như sương sớm.



Đúng lúc ấy, Thái Sách – vị quan trẻ của Khánh đảng – tiến ra giữa điện. Y mặc triều phục xanh ngọc, đôi mắt lóe tia ngạo mạn. Hắn cúi mình, giọng vang rền:



“Bẩm Hoàng thượng, thần có lời muốn thưa trước bá quan.”



Nhà vua hơi cau mày, phất tay cho phép.



Thái Sách quay người, đột ngột quỳ thẳng trước Triều Chiêu, giọng rền vang cố tình cho mọi người nghe:



“Công chúa tài sắc vẹn toàn, tuổi trẻ không nên cứ thể lỡ dở. Thần… nguyện lấy cả đời này phò tá và bảo hộ nàng, xin Hoàng thượng ban hôn sự, thành toàn cho thần!”



Một thoáng lặng ngắt. Những chiếc quạt trong tay quan văn dừng lại giữa không trung, vài vị quan võ nhướng mày đầy kinh ngạc. Trước điện, ánh mắt hàng trăm người dồn hết lên Triều Chiêu.



Nàng bất động, môi khẽ mím. Lời cầu hôn giữa triều chính, lại công khai như vậy – rõ ràng là mưu đồ.



Thái Sách bước thêm một bước, ghé sát tai nàng, giọng thì thào, chỉ đủ cho nàng nghe thấy:



“Tam hoàng tử… đang ở trong tay bọn ta. Công chúa, ngươi nên hiểu chuyện.”



Mạch m.á.u trên thái dương Triều Chiêu khẽ giật, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười mỏng như lưỡi dao. Nàng lùi nửa bước, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp điện:



“Hoàng thượng, thần nữ có chứng cứ trọng yếu.”



Nàng phất tay, một hộp gấm được thị vệ mang vào. Trong đó, là những bản kê quân nhu bị tráo đổi, con dấu rõ ràng của tướng lĩnh thuộc phe Khánh tướng quân.



Các quan đồng loạt xôn xao, tiếng bàn tán dậy lên như sóng vỡ. Nhà vua cau mày, sắc mặt chuyển biến.



Triều Chiêu thong thả cất giọng, từng chữ rơi xuống lạnh lẽo:



“Thần nữ không cầu hôn sự, chỉ cầu công đạo. Ai dám dùng quốc mạch làm trò cười, kẻ ấy nên tự vấn lương tâm.”



Lời chưa dứt, bao ánh mắt đang hướng về nàng liền đảo sang Thái Sách. Sắc mặt hắn tái mét, nụ cười gượng gạo cứng lại nơi khóe môi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Buổi nghị triều tan, ánh mắt Thái Sách vẫn như lưỡi d.a.o sắc bén ghim vào lưng Triều Chiêu. Nàng bước ra khỏi điện, gió sớm thổi qua hành lang đá, mùi hương trầm còn vương. Nụ cười mỉm thoáng qua khóe môi nàng, nhưng bàn tay dưới tay áo khẽ siết chặt: nàng biết, sóng ngầm mới chỉ vừa bắt đầu.



Đêm đó, phủ Công chúa đột nhiên sáng rực đèn lồng đỏ. Tin tức lan khắp kinh thành: Thái Sách cùng người Khánh đảng bí mật bày hôn lễ, nói là “Công chúa đã thuận tình”. Người người rỉ tai, bán tín bán nghi, nhưng phủ đã bị quân canh bao kín, chẳng ai dám đến gần.



Bên trong, Triều Chiêu ngồi trong kiệu cưới, áo hỷ phục đỏ tươi phủ kín dáng người. Nàng lặng im, đôi mắt tối thẳm. Nàng biết rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn tự nguyện bước vào. Nàng không muốn đánh cược Tam hoàng huynh.



Tiếng pháo trúc nổ lách tách, nhạc hỉ rền vang. Kiệu dừng trước sảnh chính, Thái Sách nở nụ cười đầy chiến thắng, tay cầm dải lụa đỏ định kéo nàng ra.



Nhưng ngay khoảnh khắc nàng đứng lên, vạt áo trong khẽ động: một ống pháo xanh nhỏ lăn xuống. Nàng chỉ cần khẽ đá, tín hiệu cứu viện sẽ được phóng lên trời.



Một bàn tay thô bạo chụp lấy cổ tay nàng. Thái Sách ghì chặt, hơi thở nóng rát kề sát:



“Đừng mơ! Ta đã chờ ngày này quá lâu. Đêm nay, giao quân phù, hay là bị ta dẫm nát dưới chân.”



Lụa đỏ quét ngang sàn, tiếng nhạc vui vẻ bỗng hóa nghẹt thở. Đám thân tín của hắn xông vào, cười gằn, vây quanh.



Triều Chiêu vung roi bạc, ánh roi quất loang loáng trong không gian chật hẹp, từng tiếng gào đau đớn vang lên. Nhưng đối thủ đông gấp mấy lần, nàng và các cấm vệ bí mật hộ tống đã dần rơi vào thế hạ phong. Máu loang đỏ vạt hỷ phục.

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.



“Đồ ương bướng!” – Thái Sách gầm lên, roi da nổ xuống như sấm, quất vào vai nàng, xé toạc lớp áo. “Quân phù, ngay! Hay ngươi sẽ là nô lệ của ta, và cả triều đình này phải quỳ xuống trước Khánh tướng quân uy phong thần võ!”



Trong lúc nàng gần kiệt sức, ánh pháo xanh đột nhiên b.ắ.n lên trời cao. Nàng thầm thở phào - hẳn là Triều Anh không còn vấn đề gì nữa.



Thái Sách trợn mắt, phát điên, lao tới định cưỡng đoạt nàng ngay trước mặt thuộc hạ để chứng tỏ uy quyền.



Đúng lúc ấy—



“Xoẹt!”



Một đường kiếm lạnh lóe lên, ánh sáng bạc xé toang màn hỷ màu lửa. Thái Sách gào thét, bàn tay hắn rơi xuống đất, m.á.u b.ắ.n tung tóe.



Giữa khói đỏ, dáng Kinh Mặc hiện ra, áo giáp còn vương khói bụi chiến trường, ánh mắt lạnh lùng như băng:



“Ngươi... dám đụng vào nàng."



Hắn như ma thần giáng thế, làm đám người Thái Sách biến sắc.



Các ám vệ đang gần kiệt sức, nhờ khoảng khắc ấy mà lấy lại khí thế. Cả sảnh cưới biến thành chiến trường. Triều Chiêu mỉm cười nhìn Kinh Mặc, rồi nàng ngất đi vì vết thương và kiệt sức.