Triều Chiêu mơ màng tỉnh lại, hương thuốc đắng phảng phất quanh giường. Toàn thân đau rát, vết thương chằng chịt, nhưng điều khiến nàng lạnh sống lưng là mùi m.á.u tanh nồng nặc vẫn vương trong không khí.
Cánh cửa gỗ hé mở, bóng người bước vào. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, một vật nặng nề đã rơi “bịch” xuống nền. Triều Chiêu giật mình—một cái đầu người, mắt còn trợn trừng. Là Thái Sách.
Trong ánh đèn leo lét, gương mặt Tam hoàng tử hiện ra, nụ cười sắc lạnh như lưỡi dao.
“Lâu rồi không gặp, hoàng muội,” Hắn hờ hững lau m.á.u trên tay áo, giọng nói bình thản mà khiến người khác dựng tóc gáy. “Hắn đáng c.h.ế.t vì dám chạm vào người. Ta chỉ thay muội trả thù.”
Triều Chiêu siết lấy mép chăn.
Tam hoàng tử Triều Anh cúi xuống gần, ánh mắt xoáy thẳng: “Dạo này hoàng muội dường như đã mềm lòng quá nhiều. Đừng quên… mẫu thân đã c.h.ế.t thế nào.”
"Triều Anh, có phải cái c.h.ế.t của Cung thân vương... cũng liên quan tới huynh?" - Triều Chiêu lên tiếng.
"Thì sao?" - Triều Anh hờ hững, "Mà cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn do ta đâu. Đồ ngu ấy, dám từ chối nữ nhi nhà họ Khánh, không c.h.ế.t bất đắc kỳ tử mới lạ."
"Cả việc quân lương nữa phải không?" - Triều Chiêu lặng lẽ hỏi.
"Một chút thôi, hoàng muội," - hắn mỉm cười. "Chỉ đủ cho kẻ bị lưu đày này có chút vốn liếng phòng thân. Không thể so với... hổ phù trong tay muội."
"Vậy... Điềm gia chủ trước đó cũng rơi vào tay Thái Sách, vẫn ổn chứ?"
Sắc mặt Triều Anh thoáng chốc biến đối, "Không cần muội quản."
Trước khi nàng kịp đáp, hắn đã xoay người bước đi, bóng dáng biến mất vào màn đêm.
Cửa bật mở lần nữa, lần này là Kinh Mặc. Vừa thấy cảnh m.á.u loang đỏ khắp nền, hắn biến sắc, vội lao tới đỡ lấy nàng, hoảng loạn:
“Chiêu Chiêu! Điện hạ… nàng có sao không?!”
Trong đôi mắt vốn lạnh lùng như thép của hắn lúc này dấy lên nỗi hoảng loạn chưa từng thấy. Từng giọt mồ hôi chảy dọc thái dương, hòa vào bụi bặm và m.á.u vẫn còn chưa kịp gột sạch.
Triều Chiêu mím môi, lắc đầu.
Người hầu ùa vào, hốt hoảng dọn dẹp, từng vết m.á.u bị lau sạch, mùi sắt tanh dần tan. Kinh Mặc nắm chặt bàn tay nàng, giọng run run nhưng kiềm nén:
“Ta đã hứa sẽ bảo vệ điện hạ…” Giọng hắn lạc đi, khản đặc, “mà lại để nàng ra nông nỗi này.”
“Ta… ta mừng vì chàng đã đến,” Triều Chiêu mỉm cười, yếu ớt nhưng ấm áp. “A Mặc, chàng mặc áo giáp... trông oai phong lắm.”
Kinh Mặc đỏ bừng mặt, để nàng dịu dàng áp trán nàng lại gần trán chàng, "Ta cứ nghĩ, nếu không thể gặp lại chàng lần nữa, ắt hẳn chàng sẽ buồn lắm."
"Không được đâu, Chiêu Chiêu," Kinh Mặc vòng tay ôm chặt lấy nàng, giọng nghẹn lại, "Nàng đừng ... làm ta sợ đến thế này."
Triều Chiêu khẽ ừm một tiếng. "A Mặc, chàng ấm lắm."
"Vậy," Kinh Mặc thầm thì, "để ta ôm nàng thêm một lúc nữa."
Một hồi sau, Kinh Mặc mang tới cho nàng một cốc nước ấm, Triều Chiêu vừa uống từng ngụm nhỏ, vừa nghe hắn thuật lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vừa rồi, Thái Sách đã chết. Trong triều, Hoàng thượng đã thu lại binh phù từ Khánh gia, nhưng bọn họ đã cao chạy xa bay. Tần gia đang đòi nắm giữ cánh quân này, còn Triệu Vĩnh, nhờ chiến công, cũng được nhắc tới…”
Hắn ngập ngừng, đôi mắt đen trầm xuống:
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
“Chiêu Chiêu… ta ... ta... chẳng xứng với nàng. Nhưng... nếu như nàng... không muốn phải nghe những lời xằng bậy... muốn nàng đi hòa thân, hoặc ép gả cho một kẻ xấu xa nữa... thì... thì..."
Hắn hít vào một hơi thật sâu, toàn thân căng thẳng. Triều Chiêu mỉm cười, cằm nàng chống lên tay:
"Thì ... sao?"
"Thì... có thể... gả cho ta được... không?" Giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Triều Chiêu ghé sát mặt Kinh Mặc, làm bộ dò xét: "Lạ thật, không có mùi rượu cơ mà."
"Ta không say," Kinh Mặc lúng búng, "Điện hạ.... Chiêu Chiêu..."
Triều Chiêu lặng yên ngắm nhìn gương mặt đã sạm đi vì gió mưa chiến trường, nhưng đôi mắt nhìn nàng vẫn luôn dịu dàng đến thế. Môi khẽ cong, nàng ngồi dậy, dù khắp thân còn vết thương, vươn tay khẽ chạm má hắn. Một nụ hôn mềm mại rơi xuống, rồi nụ cười rạng ngời nở ra:
“A Mặc, ta yêu chàng.”
Kinh Mặc c.h.ế.t lặng, và rồi đỏ bừng tận tai. Hắn bật dậy, lẩm bẩm muốn đi chuẩn bị sính lễ, rồi gần như chạy trốn khỏi phòng, để lại tiếng cười khẽ khàng của nàng vang vọng.
Sáng hôm sau, tại triều đình.
Chiêng trống rền vang, Kinh Mặc trong giáp bạc đứng giữa điện Kim Loan. Hoàng đế uy nghi ban chiếu, giọng trầm hùng:
“Phong Kinh Mặc làm Trường Phong tướng quân, thống lĩnh quân Chính Tây.”
Bá quan đồng thanh chúc mừng. Ánh mắt Hoàng đế nhìn xuống: “Ngươi muốn ban thưởng gì?”
Kinh Mặc quỳ xuống, giọng rõ ràng như tiếng gươm tuốt khỏi vỏ:
“Thần chỉ muốn… cưới Công chúa.”
Một thoáng lặng im c.h.ế.t chóc. Hoàng đế đập mạnh long ỷ, giận dữ: “Ngươi thật to gan! Trước bá quan mà dám cuồng vọng như vậy! Hoàng muội của ta há để một tướng quân hèn mọn như ngươi mơ tưởng?”
Nhưng Triều Chiêu đã bước ra, vạt áo lay động, ánh mắt kiên định:
“Hoàng huynh, thần muội đồng ý.”
Sảnh đường chấn động. Hoàng đế nghẹn lời, gương mặt sa sầm. Nhìn công chúa cứng cỏi, lại nhìn tướng quân trẻ đang quỳ thẳng lưng không d.a.o động, cuối cùng hắn chỉ thở dài, phất tay:
“Thôi, cứ để vậy đi.”
Triều Chiêu xoay người, giọng trong trẻo vang khắp điện:
“Nay ta đã sắp là người của Kinh gia, xin thay mặt Kinh gia, cầu xin hoàng huynh cho mở lại vụ án cũ của ba nhà Kinh, Trần, Khương. Sự thật đã bị vùi lấp quá lâu.”
Trong đại điện, tiếng xì xào lặng hẳn. Gương mặt Hoàng đế trở nên trầm trọng, ánh mắt sâu hun hút. Gương mặt hắn thoáng qua một nét không đành lòng. Điều tra lại vụ án năm xưa, tức là chính thức tuyên chiến với nhà họ Tần của mẫu thân và thê tử hắn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu:
“Để trẫm suy nghĩ đã.”