Kinh Chiêu

Chương 14





Dù Triều Chiêu không hài lòng với kết quả này, nhưng ngày thành hôn nhanh chóng được ấn định. Khi cánh cửa động phòng khép lại, chỉ còn ánh nến nhấp nhô chiếu lên xiêm y đỏ rực của Triều Chiêu. Kinh Mặc đứng đó, tim đập thình thịch, mắt hoa lên khi nhìn nàng.



Nàng mỉm cười, hơi thở phả lên hõm cổ hắn:

“Phu quân… đến giờ chàng vẫn đỏ mặt à?”



Hắn cúi gầm, tay run run đưa đến, nắm lấy tay nàng, rồi khe khẽ đỡ nàng nằm xuống giường. Lần đầu tiên, hắn chủ động, thì thầm:

“Đêm nay… hãy để ta dẫn đường, nàng có chịu không?”



Nàng gật đầu, đôi mắt lấp lánh, vừa ngọt ngào vừa háo hức.



Hắn khẽ hôn lên vai nàng, tay lần vào lớp lụa mỏng, xoa dọc sống lưng và thân thể mềm mại, cảm nhận da thịt mềm ấm. Nàng rùng mình, lẩm bẩm tên hắn. Hơi thở nàng phả vào cổ, mùi trầm hương và rượu ấm quyện cùng mùi da thịt.



“Gọi ta là phu quân… có được không…”, hắn khẽ khàng hôn nàng.



Triều Chiêu cảm thấy đầu óc nhẹ bẫng, thân thể lâng lâng, môi đỏ dịu dàng gọi từng tiếng phu quân, làm cho Kinh Mặc thở dốc, mắt hắn đỏ rực lên vì muốn nàng.



Họ dần hòa nhịp. Hắn hướng dẫn nàng từng chuyển động, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt, bàn tay khám phá mọi ngóc ngách cơ thể nàng. Tiếng rên khe khẽ, tiếng thở dồn dập hòa với tiếng lụa chăn xô lệch.



Triều Chiêu vòng tay lên cổ hắn, xoa dọc cơ bắp rắn chắc, thân thể nàng hơi căng thẳng, cố gắng nương theo nhịp điệu mà hắn dẫn dắt. Hắn ngượng ngập nhưng vẫn chậm rãi tiến tới, đôi môi run run lần theo từng nụ hôn lên cổ, vai, n.g.ự.c nàng.

“Chàng đen đi nhiều quá, nhưng vẫn mê người như vậy,” Triều Chiêu cười, ngón tay luồn qua cơ bắp hắn. Kinh Mặc đỏ mặt, đưa tay sờ nhẹ hông nàng.



"Chiêu Chiêu", Kinh Mặc hôn lên giọt nước mắt của nàng, "Nếu như đau quá... ta... ta dừng lại nhé..."



"Ngốc," Triều Chiêu kéo thân thể hắn sát vào với nàng, "Chàng đã... thì làm sao mà dừng lại được..."



"Vậy nếu đau quá, nàng cứ cắn ta nhé..." Kinh Mặc dịu dàng hôn nàng, bắt đầu chầm chậm di chuyển.



"Ta...", Triều Chiêu rên khẽ, "ta không nỡ làm chàng đau... khắp thân thể chàng... quá nhiều vết thương rồi."



Kinh Mặc khựng lại, rồi bắt đầu trở nên cuống nhiệt hơn.



Đêm xuân se lạnh, nhưng hàn khí chẳng thể chạm tới tân phòng, nơi chìm trong ánh sáng ấm áp của nến hỷ, cùng mùi thơm nồng nàn của trầm hương.



Triều Chiêu không được nghỉ tân hôn. Sáng hôm sau, nàng vẫn phải tới ngự thư phòng gặp Hoàng đế. Khi trở về, nàng nhốt mình trong phòng.



Ánh nắng nhẹ len qua khung cửa sổ, phủ lên sàn gỗ một tấm thảm sáng vàng ấm áp. Kinh Mặc bước vào, thấy Triều Chiêu ngồi yên trên ban công, mắt hướng ra phía xa, gió khẽ lùa qua mái tóc nàng, vương nhẹ trên má hồng.



Hắn khẽ bước tới, đứng sau lưng nàng, giọng khẽ hỏi:

“Chiêu Chiêu… nàng đang nghĩ gì vậy?”



Nàng quay sang, đôi mắt vẫn còn đọng chút ánh sáng mơ hồ, nụ cười nhẹ nở trên môi:

“A Mặc, chàng… có nghĩ Hoàng thượng là một vị hoàng đế tốt không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Kinh Mặc lặng đi một chút, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lan can gỗ, rồi trả lời, giọng trầm và chậm rãi:

“Ta… ta không dám vọng ngôn. Làm hoàng đế… là điều quá khó. Có lẽ… đôi khi phải đưa ra những quyết định mà người thường không thể hiểu nổi.”



Triều Chiêu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nắng sớm chiếu lên gương mặt, làm nổi bật từng nét dịu dàng của nàng. Khi mở mắt ra, nàng thu lại nụ cười:

“Đúng vậy… chàng nói đúng. Một người có thể gánh vác cả vương triều… nên là một người như thế nào chứ.”



Khi Triều Chiêu đã ngủ, Kinh Mặc giém chăn cho nàng rồi đi tìm Triều Vĩnh. Hắn giật mình đến đánh rơi cả ly rượu đang uống, tự hỏi hung thần này hôm nay đến hỏi tội gì mình. Kinh Mặc lạnh lùng hỏi:

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.



“Tại sao điện hạ lại … luôn khó xử như vậy?”



Trong gian phòng nhỏ, ánh nến chập chờn, hắt bóng dài lên vách gỗ. Triều Vĩnh chậm rãi rót rượu, giọng khàn đi:



“Kinh Mặc, có lẽ ngươi chưa từng nghe … về cái c.h.ế.t của mẫu thân Triều Chiêu – An Quý phi.”



“Không phải là Hàn phi sao?” – Kinh Mặc hỏi, Triệu Vĩnh lắc đầu.



Kinh Mặc siết chặt tay, lặng lẽ chờ đợi.



Triều Vĩnh ngẩng đầu:

“Ngày ấy, khi nàng hạ sinh Triều Chiêu, m.á.u chảy mãi không dừng. Trước lúc ra đi, nàng gửi gắm đứa trẻ cho Hàn phi. Hàn phi… đã tráo đổi, đặt con trai mình – Tứ hoàng tử, vốn mang bệnh tim – vào nôi, còn Triều Chiêu thì được nàng mang đi nuôi dưỡng.”



Hắn dừng lại, nhấp ngụm rượu cay:

“Tam hoàng tử từ lâu biết sự thật này. Khi huynh ấy tám tuổi, lén đến thăm mẫu thân trước giờ lâm bồn, lại vô tình trốn sau rèm, nhìn thấy Hoàng hậu – chính là mẫu thân Nhị hoàng tử, Hoàng thượng bây giờ – cùng tâm phúc bà ta. Chúng cố ý khơi chuyện cũ, nói vị hôn phu trước kia của mẫu thân huynh ấy, người nhà họ Hàn, đã bỏ mình nơi sa trường. Lời ấy khiến An Quý phi xúc động, khóc nức nở, đau đớn mà trở dạ sớm. Cuối cùng… c.h.ế.t vì băng huyết.”



Kinh Mặc yên lặng, tay bóp chặt ly rượu.



Triều Vĩnh cười chua xót:

“Mẫu thân họ mất, thế lực bên nhà An thị cùng Hàn gia bị gặm nhấm dần, chẳng khác gì ngọn nến trong gió. Hàn phi … tuyệt vọng ám sát hoàng hậu bất thành, bị xử treo cổ.



Triều Chiêu lớn lên, được hứa gả cho đích tử Hàn gia, vốn để bảo vệ lẫn nhau, giữ lấy chút hơi tàn. Dù sao thì nàng lớn lên dưới danh nghĩa công chúa của Hàn phi, cưới người trong tộc chẳng khác nào tự cắt đứt cơ hội liên minh gia tộc, nên việc này cũng xem như vừa ý tiên hoàng. Nhưng trớ trêu thay, chưa gặp mặt được mấy lần, vị hôn phu cũng bỏ mạng nơi biên cương, chẳng khác nào lặp lại số phận.”



Hắn ngước nhìn Kinh Mặc, giọng đượm bi ai:

“Ngươi hẳn hiểu rồi. Từ sau đó, tất cả gia tộc từng ủng hộ An Quý phi và Tam hoàng tử, bao gồm cả Kinh gia của ngươi… đều bị dồn ép nhận tội, bị hành hình, dẫu rõ ràng trong sạch. Máu họ thấm đỏ đất kinh thành, mà chẳng ai dám lên tiếng. Thế lực ngoại thất quá lớn, tiên hoàng… không đáng tin cậy.”



Căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng mưa nện ngoài hiên. Kinh Mặc khép chặt mắt, n.g.ự.c dâng trào oán hận. Từng câu từng chữ rơi xuống, nặng như đá nghiền tim hắn.



Triều Vĩnh khẽ nắm lấy bờ vai hắn, giọng như thì thầm:

“Triều Chiêu, Tam hoàng tử, và ta… những năm ấy chỉ có thể tận lực cứu được vài người trong số họ. Còn lại… đều vùi xương dưới lưỡi đao của hoàng thất. Chúng ta cố gắng lôi kéo quan viên, nhưng một lần nữa, Tam hoàng tử lại bị vu tội và lưu đày. Tiên hoàng biết rõ, nhưng lúc ấy nếu như Tam hoàng tử ở lại kinh thành, giữa hắn và Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ có một người phải chết. Tiên hoàng tính tình mềm yếu, không nỡ quyết định giữa hai đứa con trai, bèn tìm đến… Triều Chiêu. Nàng lúc ấy chưa lộ thân phận, trong lòng tiên hoàng hổ thẹn chuyện Hàn phi, bèn giao cho nàng quyền lực lớn, dù khi ấy, nàng mới có mười bốn tuổi. Chuyện sau đó, ngươi đã biết rồi. Vị hôn phu bị hãm hại bỏ mạng nơi chiến trường, tiên hoàng bao che cho ngoại thích, nàng liên tục bị ám sát, chèn ép trên triều đình. Nàng đành phải tỏ ra thất vọng và buông thả chuyện triều chính, tranh lấy một hơi thở, để chúng ta lại bồi dưỡng thế lực từ đầu.”



Ngọn nến run rẩy, ánh sáng hắt lên gương mặt hai người, một nỗi bi thương u uất như bao trùm cả gian phòng.