Trong cung điện u ám mùi trầm hương, ánh đèn lồng hắt bóng dài trên nền gạch xanh thẫm. Hoàng đế ngồi nơi long ỷ, thân hình hơi nghiêng, gương mặt hốc hác vì nhiều ngày không chợp mắt.
Triều Chiêu bước vào, y phục màu nguyệt bạch, mũ vàng thêu hoa sen, đi từng bước khẽ vang trên nền đá. Nàng quỳ xuống, giọng trầm thấp:
“Thần muội xin thứ tội… về việc cô nương Khánh gia đã dùng cái c.h.ế.t để bảo toàn danh tiết.”
Hắn khẽ xua tay, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn nặng như đá đè:
“Không. Việc ấy không do muội. Ta biết, muội và hôn thê của Triệu Vĩnh đã chuẩn bị đường lui cho nàng. Chỉ tiếc… nàng ấy nghe tin hôn phu mất nơi biên cương, gia phụ lại là kẻ phản quốc, lòng đã tuyệt vọng nên mới chọn cái chết.”
Hắn dừng lại, nhắm mắt, tiếng thở như đứt quãng:
“Nếu sớm biết, trẫm sẽ buộc nàng nhập cung làm phi. Như vậy, nàng sẽ không gặp hắn ta, không vì một mối tình mà mất mạng. Nhất là khi... kẻ ấy cũng đã định vứt bỏ nàng.”
Căn phòng lặng ngắt. Triều Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt sáng nhưng hơi ướt, giọng rõ ràng từng chữ:
“Hoàng huynh… đôi khi huynh quả thật bị cảm tình che mờ. Nhưng chính tấm lòng mềm yếu ấy… cũng là sức mạnh của huynh. Nếu nàng bị cưỡng ép ở lại chốn cung cấm mà trong lòng không nguyện ý, nàng sẽ tàn úa như đóa hoa không còn hương. Người ta gọi huynh ‘nhân hậu’, vì huynh hiểu thấu lòng người. Chính vì thế… trong muôn người, thần muội mới chọn huynh, không phải tam ca.”
Hoàng đế khẽ nhếch môi.
“Nhưng muội cũng biết, muội vẫn bao che cho tam đệ. Lần trước, hắn lấy một phần quân nhu để nuôi quân riêng, muội còn đưa cả binh phù cho hắn. Sao muội tin hắn đến thế?”
Triều Chiêu bình thản đáp, mắt nhìn thẳng vào ánh nhìn nặng nề kia:
“Vì muội biết tam ca, dẫu thủ đoạn có hiểm, tâm hắn chỉ cầu báo thù cho An mẫu phi, chứ không phải mưu hại xã tắc. Còn hoàng huynh, huynh chính là người ta muốn đặt cược giang sơn này.”
Lời nói rơi xuống, như nhát gõ vào trống đồng, vang vọng khắp cung điện im lìm.
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài, ánh mắt thoáng mềm lại.
“Vậy… muội cũng nên tin trẫm. Đừng chỉ tin tam đệ.”
Triều Chiêu khẽ mỉm cười, đứng dậy, thi lễ.
“Muội vẫn luôn tin huynh. Nếu không… ngày hôm nay đã chẳng có cuộc nói chuyện này.”
Nói rồi, nàng chậm rãi rời đi. Áo lụa khẽ quét trên nền đá, tiếng bước chân tan dần trong hành lang dài, chỉ còn lại bóng hoàng đế ngồi cô độc dưới ánh đèn dầu sắp tàn.
Khi Triều Chiêu rời khỏi cung điện, gió đêm ùa vào hành lang, lay động ánh nến trong lồng chao nghiêng. Nàng vừa đi qua bậc đá xanh thì thấy một bóng người đã đứng chờ trong bóng tối — Triều Anh, y phục đen, mái tóc cột cao, ánh mắt sáng như lưỡi d.a.o soi thấu đêm.
“Muội nói gì với hoàng huynh?” — giọng hắn khàn khàn, thấp nhưng đầy uy lực.
Triều Chiêu dừng lại, xoay người đối diện, khẽ cúi:
“Chỉ nói lời an ủi. Hoàng huynh mệt mỏi nhiều rồi.”
Triều Anh bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt hằn tia máu, nhưng khóe môi nhếch lên lạnh nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“An ủi? Muội còn bênh vực hắn? Hắn mềm yếu, để tình cảm chi phối, không xứng ngồi trên ngai vàng. Còn cái c.h.ế.t của mẫu phi, của bao nhiêu người trong các gia tộc oan uổng kia thì sao? Hắn không trực tiếp ra tay, nhưng là kẻ được hưởng lợi. Tại sao hắn không phải trả giá?”
Triều Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Huynh thì ngược lại. Quá sắc bén, quá tuyệt tình. Muội hiểu… mọi việc huynh làm, cốt để báo thù cho mẫu phi, rửa oan cho những người đã ngã xuống. Nhưng giang sơn này đâu chỉ có oán hận của một người? Nếu cứ bước mãi trên con đường lạnh lẽo ấy, đến lúc ngôi báu thuộc về huynh, xung quanh huynh sẽ chẳng còn ai.”
Triều Chiêu ngước lên nhìn bầu trời,
“Hắn ngồi yên hưởng lợi, nhưng chẳng phải cũng chịu tội rồi đó sao. Chắc huynh không biết, hắn đã… không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
“Phế hậu họ Tần cũng ác liệt đấy nhỉ,” Triều Anh thở dài, “đám nhà họ Tần đều là kẻ điên.
“Phế hậu vì yêu sinh hận.” Triều Chiêu đáp lại. “Khánh cô nương kia, được hoàng huynh ưu ái lại là họa sát thân của nàng ta.”
"Hắn đúng là chả làm được gì ra hồn. May mà cuối cùng cũng lật đổ được đám điên Tần gia rồi. Muội lấy bằng chứng chúng mưu hại các gia tộc kia từ đâu?”
"Một kẻ.. đã chết." Triều Chiêu mím môi. "Hắn nói, gia tộc mình tội nghiệt quá nặng nề, nguyện dùng cái c.h.ế.t để chuộc tội."
Triều Chiêu nhớ lại bóng dáng thẳng tắp của người kia, lòng thầm tiếc thương một quân tử lại sinh vào một gia tộc lang sói như thế.
"Lại một lần nữa, Nhị hoàng huynh của muội không nhấc nổi một ngón tay."
“Nhiều lúc án binh bất động, để người khác ra mặt cũng là một loại tài năng.” Triều Chiêu mỉm cười. “Dù sao thì… đã đến lúc phải nói về thế cục sắp tới. Đại hoàng tử không giống hắn, rất quyết đoán, có dã tâm. Có điều, chỉ sợ hắn kế thừa m.á.u điên của gia tộc phế hậu. Nhị hoàng tử vẻ ngoài mềm yếu giống hắn, nhưng lại có phong phạm gặp nguy không loạn. Cả hai đều là kẻ đáng bồi dưỡng. Vậy nên, Tam huynh, huynh lại phải vất vả rồi.”
Một cơn gió thoảng qua, lá khô rơi chạm nền đá, phát ra âm thanh khô khốc. Triều Anh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ bật cười:
“Muội vẫn vậy… lúc nào cũng lạnh lùng suy tính, kể cả kẻ thù cũng có thể trở thành đồng minh. Nhưng ta biết, binh phù trong tay ta là do muội giao. Muội nói gì đi nữa, trong lòng muội vẫn tin ta hơn hắn.”
Triều Chiêu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhỏ mà vững:
“Vì huynh là ca ca của muội. Máu mủ ruột thịt, muội sao nỡ nghi ngờ. Nhưng nhớ lấy, nếu một ngày nào đó huynh vì thù riêng mà đặt xã tắc vào hiểm cảnh… muội sẽ là người đầu tiên ngăn huynh lại.”
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Triều Anh thoáng sững, rồi cười khẽ:
“Muội đúng là đệ nhất nữ tử Triều gia, nếu không, tại sao lão hồ ly đó lại giao cho muội hổ phù Tây Nam và lệnh phù ám vệ binh hoàng gia chứ. Được, để xem… cuối cùng muội chọn ai.”
Triều Chiêu mỉm cười, “Ta chắc chắn sẽ chọn… gia chủ Điềm gia.”
Triều Anh khựng lại một thoáng. “Vớ vẩn.”
Nói xong, hắn xoay lưng, bóng áo đen dần tan vào màn đêm, để lại Triều Chiêu đứng một mình nơi bậc thềm, mắt nhìn lên vầng trăng lạnh treo trên bầu trời.