Đêm hôm ấy, mưa đã tạnh, chỉ còn tiếng côn trùng ngoài vườn vọng vào. Trong phòng, ngọn nến cháy dịu dàng, ánh sáng vàng phủ lên gương mặt vẫn còn xước xát của Kinh Mặc.
Triều Chiêu trở lại, ngồi xuống bên mép giường. Nàng khẽ vén chăn, chỉnh lại gối cho chàng. Kinh Mặc chăm chú nhìn gương mặt mộc mạc không điểm trang phấn son mà vẫn tinh tế điềm đạm của nàng, khẽ nói:
“Chiêu Chiêu… nàng cũng mệt rồi. Hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Triều Chiêu bật cười, lắc đầu:
“Ta không mệt. So với chàng, ta chẳng chịu khổ cực gì cả.”
Hai người lặng đi một hồi. Rồi Triều Chiêu bỗng nhớ ra, giọng nàng nhẹ nhưng mang chút trêu chọc:
“À, sắp tới hôn lễ của Triệu Vĩnh rồi. Cuối cùng hắn cũng theo đuổi được An Ngọc Hân. Chàng không biết đâu, nghe bảo trước đây nàng ấy suýt nữa đánh phế hắn đấy... Mà nhân dịp này, chàng thấy… chúng ta có nên nhân dịp này mà chuẩn bị cho kỳ nghỉ tân hôn riêng không?”
Kinh Mặc ngẩn người, tai lập tức đỏ ửng.
“Điện… điện hạ…”
Triều Chiêu nhìn thấy dáng vẻ ấy thì cười càng tà mị:
“Thế nào? Thân thể chàng cũng đã hồi phục nhiều rồi nhỉ… Chàng đã sẵn sàng cho đêm nay chưa?”
Kinh Mặc đỏ mặt đến tận cổ, lúng túng không nói thành lời.
Nàng nghiêng người, đưa tay gỡ từng lớp áo ngoài của hắn. Lớp vải trượt xuống, những vết sẹo dày đặc hiện ra trước mắt — những dấu tích năm tháng đòn roi, tù ngục, lửa dao. Mỗi vết đều như khắc sâu vào tim nàng.
Nụ cười trên môi Triều Chiêu dần tắt, ánh mắt trĩu nặng. Dù bọn họ đã từng thân mật, nhưng lúc nào cũng vội vàng, lúc vì quân vụ, khi vì triều chính. Nàng chậm rãi đưa ngón tay lướt qua một vết sẹo dài chạy dọc bờ vai, giọng khẽ run:
“A Mặc… những năm trước khi gặp ta… chàng đã sống thế nào?”
Không khí trùng xuống. Kinh Mặc im lặng rất lâu, cuối cùng mới thở ra, như thể lấy hết dũng khí để khơi lại quá khứ.
“Ta sinh ra trong Kinh gia, là trưởng tử. Năm năm tuổi đã bộc lộ chút thiên tư với kiếm, cha liền gửi ta đến một kiếm phái xa xôi. Từ ấy, ta hiếm khi trở về. Thỉnh thoảng có dịp, ta trở lại, thấy cha mẹ cưng chiều muội muội và đệ đệ, ta chỉ như khách qua đường trong chính ngôi nhà của mình.”
Ánh mắt chàng xa xăm, giọng khàn khàn:
“Mãi đến năm mười lăm tuổi, ta mới trở lại kinh thành tham gia luận kiếm. Năm ấy, ta đoạt quán quân. Lúc ta bước xuống đài, trong thoáng chốc, ta nhìn thấy điện hạ. Người… có lẽ khi ấy cũng chỉ mới mười lăm. Điện hạ đã dõi theo kiếm pháp của ta, ánh mắt sáng rực… Ánh mắt đó, ta nhớ mãi.”
Triều Chiêu lặng người.
Kinh Mặc tiếp tục:
“Nhưng một năm sau, Kinh gia bị vu oan. Cả nhà bị bắt. Trong ngục… ta tìm thấy bức thư do muội muội ta viết vội, chữ xiêu vẹo, nói rằng mọi người đang đợi ta tốt nghiệp, rời phái, trở về để đoàn tụ.”
Chàng cười khẽ:
“Thật mỉa mai… đêm đó, ta đọc thư trong khi bị đám con cháu quan lại kia lôi ra… trói lại, đánh đập, rồi… làm nhục ta.”
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Triều Chiêu nhỏ giọng: “Chúng muốn bôi nhọ chàng, kẻ luôn cao cao tại thượng nhìn chúng như nhìn đám chuột cống, một kẻ luôn được tán dương là thiên tài.”
“Khi ấy, ta chỉ là một thiếu niên, lại đã bị bỏ đói và tra tấn từ trước đó, không chống đỡ nổi. Bức thư của muội muội… rơi xuống, bị nước bẩn cuốn đi.”
Triều Chiêu che miệng, lệ rơi.
Kinh Mặc khép mắt, hơi run:
“Sau đó… khi cả gia tộc bị hành quyết, ta lại được giữ mạng, chỉ vì họ muốn tiếp tục hành hạ ta, khiến ta trở thành nô lệ mang nhục. Cho đến ngày điện hạ xuất hiện…”
Triều Chiêu nhớ lại ngày ấy, thiếu niên nàng từng kính ngưỡng ngày nào, giờ gần như không thể nhận ra nổi. Nửa mình trần của hắn dày đặc vết roi và vết d.a.o cắt, ánh mắt trống rỗng, m.á.u đen bết lại trên gương mặt bầm tím, thân thể rách nát đến mức thuộc hạ của nàng không biết chạm vào đâu để đỡ hắn lên. Cơn tức giận điên cuồng trào lên, nàng dùng roi quất liên tiếp vào tên quan già run rẩy thét lên cầu xin, cho tới khi hắn trợn ngược mắt ngã xuống.
Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại, mình vẫn đầy băng gạc, dùng đôi mắt không còn ánh sáng nhìn thẳng vào nàng, vẫn gượng đứng lên trước mặt nàng chất vấn:
"Vì sao lại cứu ta?"
Đám hộ vệ gằn giọng, "Hỗn xược! Mau quỳ xuống!"
Nàng giơ tay ngăn lại, ánh mắt nhàn nhạt:
"Ta chỉ... dùng sức của mình ngăn cản một tội ác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng dặn dò đại phu chăm sóc cho hắn kỹ càng, rồi quay đi bỏ lại một câu:
"Chỉ có ngươi mới tự cứu được chính mình."
Thiếu niên được đặt nằm lại trên đệm mềm, thân thể đau nhức, mắt khẽ mở không hề đáp lại.
Không khí trong phòng trầm hẳn xuống, chỉ còn tiếng thở của hai người.
Ánh nến khẽ lung lay. Triều Chiêu khẽ đặt ngón tay lên môi Kinh Mặc, ngăn hắn nói thêm lời nào, rồi cúi xuống hôn, nhẹ đến mức như gió thoảng, nhưng cũng đủ làm tim hắn dần loạn nhịp.
Nàng tự tay cởi tiếp từng lớp áo, không vội vã, mà thong thả như đang gỡ bỏ xiềng xích giam giữ hắn bấy lâu. Áo rơi xuống đất, để lộ thân thể với những vết thương chằng chịt. Nhưng trong mắt nàng, đó chẳng phải dấu nhơ, mà là chứng tích của sự kiên cường.
Kinh Mặc định quay mặt đi, song Triều Chiêu đã khẽ thì thầm bên tai:
“Đêm nay… chàng không được trốn tránh ta nữa.”
Giọng nàng dịu dàng, lại mang mệnh lệnh không thể kháng cự.
Nàng nghiêng người, thả mái tóc dài như tơ xuống n.g.ự.c hắn . Từng sợi tóc mềm mại khẽ lướt qua da thịt, mang theo cảm giác tê dại. Kinh Mặc run rẩy, bàn tay vốn luôn cứng rắn trên chiến trường nay chẳng biết nên đặt đâu, cuối cùng chỉ có thể vòng chặt lấy eo nàng, như sợ nàng biến mất.
Triều Chiêu khẽ bật cười, tiếng cười mơ hồ như mang theo men rượu say:
“Phu quân… giờ ta mới là người giữ chàng lại.”
Bàn tay nàng lướt nhẹ trên lưng hắn, như muốn xóa đi từng vết sẹo, cùng với những ký ức đau đớn chúng khắc ghi. Môi nàng dán chặt môi hắn, hôn sâu hơn, hơi thở giao hòa, nóng bỏng.
Kinh Mặc cuối cùng cũng buông hết sự dè chừng. Bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng mảnh mai của nàng, khẽ siết chặt, nỗi kìm nén bấy lâu hóa thành khát vọng.
Trong bóng đêm, tiếng xiêm y rơi xuống đất vang lên khe khẽ. Làn da trắng mịn của Triều Chiêu như ánh trăng, khiến mắt hắn tối lại. Hắn cúi xuống, run run thì thầm:
“Điện hạ… ta…”
Nàng đưa tay chặn môi hắn, đôi mắt lấp lánh như sao:
“Chàng gọi ta thế nào?”
“Chiêu Chiêu…”, Kinh Mặc cầm lấy bàn tay nàng, hôn lên nhẹ nhàng, “…nương tử…”
Lời vừa dứt, nàng chủ động kéo hắn xuống. Hai thân thể quấn lấy nhau, nhiệt độ hòa quyện, không còn phân biệt đâu là nàng, đâu là hắn. Ngoài cửa sổ, gió khẽ thổi lay rèm, trăng mờ bị mây che, như cũng e thẹn trước cảnh xuân trong phòng.
Đêm ấy, bóng nến lay động đến tận canh tàn, tiếng thở dồn dập và tiếng gọi khe khẽ tan vào hư vô.
Ánh sáng ban mai len qua song cửa, chiếu lên căn phòng còn vương hơi ấm của một đêm dài. Triều Chiêu mơ màng tỉnh giấc, khẽ cựa mình thì phát hiện eo đã bị một cánh tay rắn chắc siết chặt. Nàng quay đầu lại, thấy Kinh Mặc vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, hàng mi rậm khẽ rung.
Gương mặt hắn trong giấc ngủ không còn vẻ nghiêm nghị, chỉ còn lại sự bình yên hiếm hoi. Triều Chiêu bất giác mỉm cười, nghĩ rằng hắn vẫn còn nguyên vẹn đường nét của thiếu niên kiếm khách phong quang năm ấy, nhưng rắn rỏi hơn, trầm lắng hơn. Nàng đưa tay khẽ chạm vào gò má hắn, lại không ngờ Kinh Mặc mở mắt ngay lúc ấy.
Hắn bắt lấy bàn tay nàng, giọng khàn khàn vì mới tỉnh:
“Điện hạ… nàng muốn đánh thức vi phu?”
Triều Chiêu đỏ mặt cười khúc khích. “Chàng tự xưng là vi phu rồi đấy à.”
“Ừ,” Kinh Mặc hơi ngượng ngập, “Nếu nàng không thích…”
“Đồ ngốc,” Triều Chiêu mắng khẽ, “Ta thích chàng nhất trên đời.”
Kinh Mặc ho khẽ, rồi nhướng mày, kéo nàng lại gần, hơi thở phả bên tai:
“Vậy… nàng có vừa ý vi phu không?”
“Ừm…” Triều Chiêu giả vờ suy nghĩ, đôi mắt cong cong như trêu chọc, “cũng tạm.”
Kinh Mặc bật cười khẽ, xoay người đè nàng xuống, để ánh nắng ban mai rơi lên mái tóc rối. Giọng hắn trầm thấp, mang theo ý vị thân mật:
“Điện hạ, đêm qua đã gọi ta bao nhiêu lần ‘phu quân’, giờ còn bỡn cợt ta sao?”
Triều Chiêu hơi xấu hổ, khẽ đ.ấ.m vào vai hắn, nhưng không thoát ra. Trong đôi mắt nàng, ánh sáng ban mai và bóng hình người ấy hòa làm một, khiến lòng dâng tràn cảm giác an yên chưa từng có.
Ở ngoài, tiếng chim hót vang lên, khởi đầu một ngày mới. Nhưng trong căn phòng này, hai người vẫn quấn quýt, chẳng ai nỡ vội vã rời khỏi vòng tay của đối phương.