Kinh Chiêu

Chương 3



Trời cuối đông mới chớm xuân, gió thổi qua khe cửa mang hơi lạnh cắt da. Gia đình chủ nhà trở về, thấy Triều Chiêu còn yếu liền tất tả hỏi han, lấy thêm chăn đệm chồng lên, dặn dò tỉ mỉ. Họ vốn là vợ chồng chất phác, chân tình, khiến đôi "phu thê bị cướp của suýt mất mạng" cũng thấy an tâm hơn nhiều.



Sau bữa cơm, Kinh Mặc bế công chúa trở về phòng. Nàng vốn mảnh mai, giờ lại vô cùng yếu ớt, phải gắng gượng vòng tay qua cổ hắn để khỏi ngã. Hơi thở nàng khẽ phả bên tai, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, mùi hương nhè nhẹ của mái tóc len vào tim, khiến toàn thân hắn như căng ra, không dám thở mạnh.



Kinh Mặc vừa căng thẳng, vừa cảm thấy như là hắn đang nằm mơ.



Dù rằng hắn đã ôm lấy để bảo vệ nàng trong nhiều lần trước đây, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nàng dựa dẫm vào hắn tới vậy.



Hắn thậm chí còn nghĩ tới việc hoãn liên lạc với thân binh, để giấc mộng này dài thêm một chút, nhưng rồi lại tự mắng bản thân vô sỉ.



Về đến phòng, hắn trải tạm một tấm vải dưới đất, còn chăn đệm đều dồn cả cho công chúa.



Nhưng đêm đông khắc nghiệt, thân thể yếu đuối của nàng dù quấn mấy lớp vẫn run lẩy bẩy.



“Để thuộc hạ nhóm nước nóng,” Kinh Mặc nói, rồi nhanh chóng bước ra. Một lát sau trở về, tay không, thần sắc ảm đạm.



“Chủ nhân nghèo khó, trong nhà vốn chẳng có sẵn nước, chỉ có một thùng nước mưa để đun uống. Giếng... mùa này cũng khô cạn. Thuộc hạ vô dụng…”



Triều Chiêu mím môi, ngập ngừng một lát.



“Nếu ngươi để ta rét thế này, chẳng khác nào muốn bệnh tình thêm nặng. Chi bằng… đến đây, dùng thân thể sưởi ấm cho ta.”



Mặt hắn bỗng đỏ bừng, cả người cứng ngắc.



“Thuộc hạ… thuộc hạ sao dám? Như vậy là khinh bạc công chúa.”



Nàng khẽ nhếch môi, giọng run vì lạnh nhưng kiên quyết:



Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.

“Muốn giữ lễ hay muốn bệnh nhân như ta chịu c.h.ế.t rét? Tùy ngươi chọn.”



Hắn căng thẳng hồi lầu, rốt cuộc gỡ bỏ áo ngoài, chậm chạp nằm xuống cạnh nàng.



Khi công chúa tự nhiên chui vào lòng, đầu nàng gối vào n.g.ự.c hắn, hơi thở ấm áp vờn trước tim hắn, Kinh Mặc suýt nữa thì mất kiểm soát.



Không được, không thể… nàng là chủ nhân, còn thân phận của ta... Nhưng… ôm nàng thế này...



Triều Chiêu nhắm mắt, cuối cùng mới thấy hơi ấm, chìm vào giấc ngủ yên bình.



Đêm hôm sau, nàng lại rúc vào lòng hắn, thở sâu một hơi như thỏa mãn.



"Ấm quá", nàng lơ mơ thì thầm, đầu tựa lên vai và một cánh tay của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Kinh Mặc lóng ngóng, không biết nên dùng tay còn lại để ôm lấy nàng, hay là đặt vào đâu. Hắn cứ xoay xở như vậy, làm Triều Chiêu thấy động lại mở mắt. Vạt áo hắn khẽ mở ra trước mặt nàng, vết c.h.é.m mới còn chưa lành làm nàng nhíu mày.



"Có còn đau không?" Triều Chiêu chạm nhẹ vào vết thương, nhỏ giọng hỏi.



"K...không,... điện hạ," Kinh Mặc căng thẳng đáp lại.



"Ừm," may thay, nàng không nói gì thêm, chỉ áp má vào lòng hắn, khẽ nói, "Ngủ đi."



Nàng vẫn còn thiếu máu, thân thể mệt nhọc dần chìm vào giấc ngủ ngon, còn hắn, suốt đêm mắt mở thao láo, chịu đựng từng cử động nhỏ của nàng – đôi chân thon dài vô thức chạm vào chân hắn, tấm thân mềm mại và đường cong ẩn hiện, phập phồng nhịp nhàng theo từng nhịp thở. Hắn cắn môi đến bật máu, chỉ dám một lần lại một lần lén hôn một lọn tóc của nàng, tim đập đến như muốn nổ tung.





Trong đêm, gió núi thổi rít qua khe cửa, hơi lạnh như kim châm vào da thịt. Kinh Mặc ôm công chúa trong lòng, thân thể nàng mềm mại, hơi thở lại đều đặn như chẳng hề bận tâm. Nhưng hắn, một khắc cũng chẳng yên.



Ban ngày cũng chẳng khá hơn. Vết thương sau vai nàng, mỗi sáng sớm và chiều tối đều phải thay thuốc. Nàng thản nhiên cởi áo, để tấm lưng trắng ngần cùng vết m.á.u loang đỏ hiện ra trước mắt hắn. Hắn cẩn trọng chạm vào, nhưng tay lại run nhè nhẹ.



Triều Chiêu nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong:



“Kinh Mặc, ánh mắt ngươi như vậy… là đang cố tình mạo phạm ta sao?”



Hắn hoảng hốt quỳ xuống, đầu cúi thật sâu, giọng nghẹn lại: “Thuộc hạ không dám! Không dám!”



Nhưng trái tim hắn thì đập loạn nhịp, lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung.



Công chúa tiến đến gần Kinh Mặc đang quỳ, mỉm cười cầm một lọn tóc của hắn trong tay. "Kinh Mặc à,..."



Đến ngày thứ ba, nàng bảo muốn tắm. Hắn đi xa gánh nước suối từ sớm, chuẩn bị thùng thuốc, hơi nóng bốc mù mịt, từng lọn tóc đen của nàng thả xuống nước, mùi hương thoang thoảng . Kinh Mặc đứng ngoài canh giữ, mặt không biểu cảm, chẳng ai biết giờ hắn hít thở cũng khó khăn.



Triều Chiêu tắm gội xong, dùng khăn thấm nhẹ làn tóc ướt đi ra ngoài. Nàng muốn đưa tay lên lau tóc, nhưng động tới vết thương nơi vai làm nàng khẽ rên lên một tiếng. Kinh Mặc hốt hoảng hỏi:



"Điện... nương tử có sao không?"



Lúc ấy, gia chủ trong nhà cũng đang chải tóc cho thê tử, thấy cảnh kia bèn cười lớn: “Tân lang này thật còn chưa biết thương tiếc tân nương. Hẳn là còn vụng về, phải nhìn ta hong tóc, chải đầu cho thê tử để học cho quen!”



Kinh Mặc ấp úng muốn từ chối, nhưng nàng đã bật cười khẽ:



“Phu quân của ta chỉ là ngượng ngùng thôi, xin thứ lỗi.”



Hắn đành nhẹ tay chạm vào mái tóc đen nhánh, chỉ sợ làm rối loạn một sợi tóc. Hắn nghe theo gia chủ, bàn tay vụng về thoa dầu dưỡng lên tóc nàng, lại nhẹ nhàng chải đầu, động tác dịu dàng mà trong lòng run rẩy.



Đêm đó, nàng lại ngủ yên trong n.g.ự.c hắn, còn hắn, lặp lại giọng nàng mềm mại gọi phu quân không biết bao nhiêu lần trong đầu.