Kinh Chiêu

Chương 4





Khi vết thương của Triều Chiêu đã dần bình phục, Kinh Mặc cũng đã liên lạc được với thân binh. Dấu hiệu của Cung thân vương được tìm thấy trên d.a.o của thích khách; bọn họ bận rộn với công vụ, mối quan hệ trở lại xa cách như trước kia.



Nhiều lúc, Kinh Mặc tự hỏi liệu những ngày đó có phải chỉ là một giấc mơ trong lúc hắn mê sảng.



Chiều tối hôm ấy, vào ngày hắn được nghỉ phép, đám thân vệ nhỏ giọng bàn tán ngoài sân.



“Chiều nay chủ tử sẽ đến tửu lâu.”



Kinh Mặc khựng lại.



"Đâu phải tửu lâu, là một hoa lâu mới đúng. Hoa khôi ở đó là một cô nương tên Mai Đăng."



"Điện hạ nói nói, nàng có giao tình với Mai Đăng, đến ôn lại chuyện xưa, nên chúng ta có thể xả hơi một đêm, đến cùng ăn thịt uống rượu, chỉ không được mua các cô nương ở đó."



Một tên lính trẻ tò mò hỏi, "Mua hay không mua, điện hạ cũng muốn quản hay sao?"

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.



"Điện hạ thương các cô nương mệnh khổ," Một kẻ khác nhún vai, "Nếu muốn làm chuyện kia, điện hạ giúp chúng ta mai mối, lấy một nương tử tốt về nhà."



"A, Kinh Mặc kìa," một kẻ thốt lên.



"Thôi, đừng rủ tên mặt sắt ấy, có rủ hắn cũng không đi đâu," kẻ khác đáp lời.



Kinh Mặc lạnh lùng, tay siết chuôi kiếm, "ta đi." Nói rồi quay lưng lại bỏ đi mất.



Đám người ở lại trố mắt nhìn nhau. Đến giờ hẹn, một kẻ nuốt nước bọt, lấy hết can đảm gọi cửa.



Kinh Mặc mở cửa, thân khoác bộ thanh sam mà Triều Chiêu chuẩn bị cho hắn. Đám thân vệ thong dong nói cười đi trước, còn hắn lặng lẽ theo sau.



Tửu lâu treo đầy đèn lồng đỏ tục khí, tiếng nói cười và mùi rượu bay ra.



Đám thân vệ được sắp xếp cho một phòng lớn ở bên cạnh nơi Triều Chiêu gặp cô nương Mai Đăng.



Nàng tự rót một tách trà, mỉm cười, mắt không nhìn Mai Đăng:



"Chuyện của Cung thân vương là như thế nào?"



Mai Đăng giật mình, khẽ làm rơi miếng bánh ngọt trên tay.



"Khương cô nương," Triều Chiêu thở dài, "hắn là người đã có hôn ước rồi."



Mai Đăng cúi xuống hồi lâu, thân mình run rẩy, mãi sau mới cất giọng trả lời:

"Điện hạ chê cười, có phải người đang thấy ta hạ tiện, toàn dây dưa với đàn ông đã có hôn ước? Giống như ... với Hàn tướng quân năm xưa?"



Triều Chiêu nhẹ giọng:



"Chuyện đã qua lâu rồi, Khương cô nương."



Mai Đăng cắn môi, nhìn ra ngoài khu phố đèn đỏ nhộn nhịp bên ngoài.



"Nhưng ta không thể... không thể quên được... điện hạ à." Nàng lấy tay gạt lệ, "Chàng... thảm thiết quá... đến khi trở về... vẫn còn đeo túi thơm của ta trước ngực... Chàng ấy... bị chúng c.h.é.m gần như đứt làm đôi..."



Triều Chiêu tiến tới ôm lấy thiếu nữ đang nức nở, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giống như ngày xưa Hàn Thần vẫn vuốt tóc nàng ấy.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đều là bất đắc dĩ, nàng thở dài, tự nhủ họ đều là nạn nhân của thời cuộc.



Mai Đăng dần bình tĩnh lại, đưa cho nàng một vật: "Đây là... ta lấy được từ Cung thân vương, trong lúc hắn..." Nàng cúi thấp đầu, nghẹn ngào, "Điện hạ, chàng ấy liệu... có thấy ta bẩn thỉu không?"



"Nàng là cô nương sạch sẽ, là người có tình đáng kính trọng nhất trên đời." Triều Chiêu dịu dàng nói, "Nhưng Khương cô nương, có lẽ nàng hiểu lầm Cung thân vương rồi. Thật ra hắn..."



Bỗng một cô nương bước vào, nhỏ giọng thầm thì vào tai Mai Đăng. Nàng hoa khôi bật cười, tay áo chấm nước mắt, "Điện hạ, có lẽ điện hạ có việc cần phải xử lý rồi."



Cô nương kia đưa Triều Chiêu tới nhã gian nơi đám thân vệ đang tiệc tùng, tiếng nhốn nháo từ bên trong phát ra.



"Kinh Mặc, ngươi bình tĩnh lại đi," một kẻ hét lên.



"Có chuyện gì vậy?" Triều Chiêu nhíu mày. Trước giờ Kinh Mặc đâu có thích thú gì những thứ này. Hôm nay là ngày nghỉ, tại sao hắn lại ở đây?



Nàng giật mình khi nhìn thấy Kinh Mặc đứng đó, như một luống phát áp suất thấp, kiếm chỉ thẳng vào một thân binh khác đang run rẩy.



"Tên kia nói... muốn cho Kinh Mặc..." một kẻ nuốt nước bọt, "nếm thử "mỹ vị nhân gian". Ý hắn là... các cô nương ở đây..."



Triều Chiêu tiến tới, chầm chậm hạ tay cầm kiếm của hắn xuống. Kinh Mặc vẫn không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào kẻ kia.



"Các ngươi... cho hắn uống rượu à?"



"Không phải, điện hạ. Hắn nghe chúng ta nói... cô nương Mai Đăng là tình cũ của... Hàn tướng quân, vị hôn phu đã mất của điện hạ, liền .. uống cạn một chén."



Triều Chiêu thở dài, ra hiệu cho đám thân binh lui đi. Các cô nương ở tửu lâu mau chóng tiến vào, dọn dẹp đống bừa bộn, rồi tinh ý ra ngoài đóng cửa.



Đến khi còn lại một mình bọn họ, Triều Chiêu mới cầm tay Kinh Mặc, nhẹ nhàng gỡ kiếm của hắn ra.



"Điện hạ," Kinh Mặc khẽ nói, làm Triều Chiêu sững lại, "thuộc hạ say rồi."



Triều Chiêu buồn cười, "làm sao ngươi biết ngươi say?"



"Thuộc hạ muốn," Kinh Mặc nhỏ giọng, "ôm điện hạ. Nên.. là say rồi."



"Lúc tỉnh thì không muốn ôm sao?" Nàng nhéo má hắn.



"Không dám nói."



"..."



Triều Chiêu nhìn vào ánh mắt mơ màng như phủ một tầng sương của hắn, rồi tiến lại vòng tay ôm lấy eo hắn. "Ôm thế này sao?"



Kinh Mặc sững người lại, rồi cúi đầu xuống ôm trọn lấy nàng.



"Điện hạ..."



"Ừ?"



"Điện hạ...."



Triều Chiêu cảm thấy thân hình cao lớn của hắn chợt trở nên mềm nhũn, đổ gục xuống vai nàng. Nàng đặt hắn xuống đệm mềm dưới chân, nhìn hắn đang say ngủ.



"Đồ ngốc," Nàng khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên má hắn, làm hàng mi của hắn run lên trong cơn mộng.