Kinh Chiêu

Chương 5



Liên tiếp mấy ngày sau đó, Kinh Mặc như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hắn giao việc thư phòng cùng nàng lại cho người khác, còn bản thân nhất quyết đứng gác ngoài cửa, một bước cũng không chịu tiến vào phòng nàng.



Một ngày, hắn mở cửa phòng mình, giật mình thấy Triều Chiêu đã ngồi vắt vẻo trên giường, ánh mắt soi mói nhìn hắn.



"Điện hạ... thuộc hạ... xin cáo lui," nói rồi quay lưng dợm bước."



"Đứng lại," Triều Chiêu nghiêm giọng, làm hắn khựng lại. "Quay lại đây đứng trước mặt ta."



Kinh Mặc không còn cách nào khác, đành quay trở lại, quỳ một chân xuống trước mặt nàng.



"Ngươi tránh mặt ta." Triều Chiêu không hỏi mà là khẳng định, tay nàng chống lên cằm, mắt nhìn hắn không chớp.



Hắn cúi thấp đầu, rũ mi, "Thuộc hạ... không dám."



"Nói nhảm," Triều Chiêu cười khẩy, "ngươi dám."



Kinh Mặc không biết nói gì, chỉ càng cúi đầu thấp hơn.



"Ngươi mượn rượu làm càn, giờ không dám nhận phải không?" nàng hếch mũi nhỏ, gương mặt dán sát gần tới hắn.



Trong lòng Kinh Mặc rung lên liên hồi những tiếng nguy hiểm! nguy hiểm!



Làn da trắng như sứ của nàng ánh lên như mật ong dưới nắng, bờ môi đỏ mọng áp sát, làm mặt hắn đỏ rực lên như phát sốt.



Khi môi nàng sắp chạm tới môi hắn, Kinh Mặc quay đi, "Thuộc hạ... thuộc hạ có việc gấp..."



Nói rồi chạy đi như ma đuổi. Triều Chiêu khẽ cười một tiếng, ánh mắt nàng đầy vẻ trêu chọc nghịch ngợm.



Sáng hôm sau, Kinh Mặc càng cố ý tránh mặt nàng. Hắn lẳng lặng định chèo thuyền ra giữa hồ, lấy cớ là muốn hái chút thủy thảo về cho quân nhu may áo tơi. Thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt nước, tiếng gỗ kẽo kẹt lẫn với tiếng rào rạo của những giọt mưa còn sót lại từ đêm trước b.ắ.n ra khỏi phiến lá.



Triều Chiêu theo dõi từ bờ, mắt nàng hơi nheo lại. Rồi không nói không rằng, nàng tung tà váy, bước thẳng xuống dưới thuyền. Lưỡi d.a.o nhỏ cắt phăng sợi dây neo, thuyền chao đảo, trôi dần ra giữa hồ tĩnh lặng.



“Điện hạ… sao lại—” Kinh Mặc vội níu lấy mạn thuyền, sắc mặt tái đi.



Nàng ngồi đối diện hắn, đôi mắt điềm nhiên mà thẳm sâu:



“Chẳng phải ngươi tránh ta hay sao? Vậy thì để xem, trên thuyền nhỏ này, ngươi còn lùi đi đâu được nữa.”

Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hắn co người vào một góc, đầu cúi thật thấp. Triều Chiêu cho rằng một lát nữa thôi, có thể hắn sẽ nhảy xuống hồ để tránh nàng thật. Cuối cùng hắn quỳ xuống, giọng khàn khàn:



“Thuộc hạ… biết thân phận mình thấp hèn. Vốn không xứng với điện hạ. Nếu điện hạ muốn trách phạt, thuộc hạ xin chịu tội. Chỉ xin... điện hạ... đừng bỡn cợt thần nữa.”



Trong phút chốc, gió hồ lùa vào áo nàng, mang theo mùi hương lá sen ẩm. Nàng đứng lên, lại chậm rãi cúi xuống. Hai bàn tay trắng ngần nâng cằm hắn, buộc hắn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt nàng.



Ánh mắt nàng dịu dàng đến mức khiến tim hắn run rẩy:



“Ta chưa từng nghĩ chàng không xứng. Năm chàng mười lăm tuổi, một mình một thanh kiếm bạc, thong dong đoạt võ quán quân trước vạn người, ta đã đứng trong đám đông ấy… Từ khi ấy, chàng đã là người ta ngưỡng mộ.”



Kinh Mặc cố tránh né, nhưng nàng giữ thật chặt, không cho hắn quay đi. Nàng cúi xuống, hơi thở thơm thoang thoảng hòa lẫn tiếng sóng vỗ, môi khẽ chạm môi. Kinh Mặc mở to mắt, dường như ngừng thở khi nhìn thấy hàng mi rung nhẹ như cánh bướm gần sát mặt mình. Một cái hôn rất nhẹ, rất dài, mềm đến mức tim hắn đập dồn dập. Nàng lại nói: "Không phải bỡn cợt chàng, ta thật lòng, thật lòng... muốn đến gần chàng, muốn chạm vào chàng." Nói rồi hôn chàng sâu hơn nữa, đôi môi mềm mát như thạch của nàng lại đốt lên ngọn lửa trong hắn.



Nụ hôn dài đến mức khi nàng rời đi, Kinh Mặc cảm thấy hít thở không thông.



"Điện hạ..." hắn vẫn cúi đầu, "ta... vốn là ... một trong những nam sủng của điện hạ... dù trên danh nghĩa. Nếu muốn thân thể của ta, điện hạ lúc nào cũng có thể..."



"Đồ ngốc," Triều Chiêu vòng tay ôm lấy cổ hắn, hương thơm từ mái tóc nàng đùa bỡn khứu giác của hắn, "ta chỉ là thích chàng thôi mà, Kinh Mặc."



Nàng luồn tay vào tóc hắn, đầu ngả trên vai hắn, "ta thích nhất là chàng hôm qua, thẳng thắn thừa nhận muốn ôm ta."



Hắn đỏ mặt, chỉ muốn chôn vùi mình xuống nước. Nhưng nàng lại khẽ cười khúc khích, giọng nàng như gió mưa thì thầm:



"Chàng có muốn hôn ta không, A Mặc?"



Kinh Mặc cảm thấy mình có lẽ lâu ngày ám ảnh nên đã sinh ảo giác, hoặc là rơi vào một giấc mộng hoang đường.



Một trận mưa nhỏ rơi tí tách xuống mặt hồ, gió thổi những cánh hoa hạnh vào bên trong khoang thuyền, nơi hắn giữ chặt lấy eo nhỏ của Triều Chiêu, trong lúc nàng khoác tay trên vai hắn, bờ môi và hơi thở của hai người vướng vít vào nhau.



"Điện hạ," hắn khẽ vùi mặt vào mái tóc nàng, "điện hạ..."



"Gọi Chiêu Chiêu," hai cánh tay mềm mại như làn gió xuân, dịu dàng cuốn lấy hắn.



Hắn khẽ cắn lên bờ môi đỏ xinh đẹp kia, mềm giọng gọi, "Điện hạ,... Chiêu Chiêu..."