Sau một ngày đường, Triều Chiêu và Kinh Mặc hồi cung. Vừa đặt chân vào điện Thái Hòa, nàng đã được tuyền triệu kiến thánh nhan.
Hoàng thượng ngồi uy nghiêm trong ngự thư phòng, ánh mắt soi xét đảo qua nàng. Triều Chiêu hành lễ, rồi thản nhiên tâu:
“Bệ hạ, lần này thần muội e rằng triều đình đã bị đánh lừa. Tin tức về việc mất quân lương… thực ra là một chiêu trò vụng về. Cảm giác như đang có người cố tình dẫn dắt khỏi những việc khác đáng chú ý hơn.”
Hoàng thượng cau mày, ngón tay gõ nhẹ lên long án.
“Vậy còn những vụ ám sát nhằm vào khanh?”
Triều Chiêu bình thản đáp:
“Đều là những chiêu trò không đáng chú ý, sát ý chưa bao giờ thực sự sâu. Chỉ có một lần... Nhưng từng manh mối đều chỉ đến những đối tượng khác nhau… như có người cố tình gieo nghi ngờ khắp nơi.”
Nàng cúi đầu:
“Thần muội… đã mệt mỏi sau chuyến này. Xin bệ hạ ban cho kẻ khác tiếp tục tra xét.”
Hoàng thượng thoáng im lặng, rồi thở dài:
“Được, nhưng trước khi lui, khanh hãy cho trẫm lời suy đoán.”
Triều Chiêu trầm ngâm, rồi chậm rãi:
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
“Thần chỉ có thể nói: cẩn thận ngoại bang và ngoại thích.”
Nàng cúi đầu:
“Thần đã lâu không còn quan tâm triều chính, việc định đoạt xin giao bệ hạ. Còn thần… muốn lui về biệt trang, tạm dưỡng sức nơi suối nóng cùng… nam nhân của mình.”
Hoàng thượng nhìn nàng thật sâu, trong mắt phức tạp, song vẫn phất tay cho lui.
Triều Chiêu vừa rời điện, đến phiên triều sớm hôm sau, trong triều đã nổi sóng.
Hoàng thượng im lặng, ánh mắt quét qua các đại thần.
Một vị thượng thư vội tâu:
“Bệ hạ, thần cho rằng không thể là ngoại thích. Nhà họ Tần vốn trung liệt, là mẫu gia của đương triều Thái hậu và Hoàng hậu, liên quan gì tới quân lương?”
Một đại thần khác tán thành:
“Bẩm bệ hạ, thần cho rằng công chúa đã cố tình bỏ sót một người. Chính là cựu thái tử, người đang bị lưu đày nhưng vẫn rục rịch quay trở lại nắm quyền."
Hoàng thượng trầm tư hồi lâu, rồi gõ mạnh lên long án, dằn giọng:
“Đủ rồi! Trẫm sẽ tự phân định.”
Trong điện, bầu không khí đặc quánh như sắp nổ tung. Triều đình từ đó rơi vào vòng xoáy mới, ai nấy đều dè chừng lẫn nhau.
Trong lúc ấy, Kinh Mặc chờ đơi Triều Chiêu ở ngoài cung, khi nàng mỉm cười đi tới, hắn nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Đã tìm được Trần Thanh."
Trong căn phòng đầy mùi thuốc bắc và thoảng mùi m.á.u tanh, Triều Chiêu vội vã tiến tới bên giường bệnh, nhìn người thanh niên với gương mặt thân thuộc vốn vui vẻ rạng rỡ, nay đã trở nên hốc hác. Hắn nằm đó, mắt nhắm nghiền, trên mặt bị đốt một chữ Nô cháy xém, dù đã được xức thuốc vẫn rỉ nước. Triều Chiêu run rẩy hỏi đại phu: "Tay phải.. tay viết chữ của hắn đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại phu trầm mặc nhìn ống tay áo trống rỗng kia lắc đầu.
Tiếng nữ nhân nức nở vang lên, "Điện hạ... là ta... ta đã liên lụy hắn." Một cô nương rụt rè trong tà áo mỏng manh và tơi tả bật khóc lớn, đôi mắt nàng sưng lên như hạch đào.
"Đây chẳng phải là..." Kinh Mặc thì thầm, "Tần phu nhân vừa mất tích đó sao?"
Trần Thanh rên lên một tiếng rồi mở mắt. Thấy Triều Chiêu, hắn mỉm cười yếu ớt:
"Điện hạ, đệ nhất nam sủng của người đã trở về rồi. Người bày ra vẻ mặt này làm ta đau lòng quá."
"Nói nhảm," Triều Chiêu hít sâu một hơi rồi ngồi xuống. "Nhìn ngươi xem, đến giờ này còn làm càn."
"Điện hạ, lần này người phải thưởng lớn cho ta rồi." Hắn run run, dùng bàn tay còn lại đưa cho nàng một mảnh giấy nhỏ. Triều Chiêu nhận lấy, mở ra, mặt thoáng biến sắc.
"Thứ này..."
"Lấy từ phủ Chỉ huy sứ của Thái Sách. Ta tiện đường đào thoát khỏi bọn bắt cắp nhặt được vật này."
"Cái gì?" Triều Chiêu giật mình, "Vậy ra ngươi tự thoát được sao? Thế thì tại sao bây giờ mới trở về?"
"À, thì," hắn gãi mũi, "anh hùng cứu mỹ nhân, là việc thiên kinh địa nghĩa."
"Ngươi," Triều Chiêu tức đến đỏ mắt, tay run run chỉ thẳng vào mặt hắn, "ngươi bảo ta làm sao ăn nói với Trần gia?"
"Đừng trách Sở cô nương," Trần Thanh dịu dàng nhìn về phía thiếu nữ vẫn còn đang khóc kia. "Nàng ấy đơn thuần lắm, là ta kiên quyết đưa nàng ấy khỏi ổ sói."
"Ngươi lại gây thù chuốc oán thêm cho ta rồi." Triều Chiêu thở dài.
"Bọn chúng không biết được ai làm đâu. Trưởng tử bên phía họ Tần... là người giúp chúng ta chạy thoát." Trần Thanh ho sặc sụa.
Triều Chiêu không quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, mắt nàng liếc thoáng qua cô nương kia, thấy nàng ấy vội vã chạy tới ngồi bên giường Trần Thanh, đôi mắt to tròn ngập đầy nước mắt.
"Giờ mới để ý, đúng là tuyệt sắc giai nhân, đến khóc cũng làm người ta đau lòng." nàng thở dài, "Thảo nào tên biến thái nhà họ Tần phát điên như vậy."
Kinh Mặc thì thầm: "Điện hạ đẹp hơn."
"Chàng vừa nói gì cơ?" Triều Chiêu nghiêng đầu, quay lại.
"Khương Tử Minh nghe điện hạ đã trở về, đang hỏi thăm biểu muội của hắn." Kinh Mặc ho khẽ một tiếng, "Ta đã nói qua với hắn rồi."
Khương Tử Minh, người của một trong những gia tộc bị cuốn vào dòng xoáy đấu đá chính trị năm đó, cũng là một trong những "nam quan" được bảo hộ bởi Triều Chiêu.
"Tử Minh điều tra vụ quân lương bên phía Đông Nam đã vất vả rồi," Triều Chiêu khẽ cười. "Hắn làm tốt lắm. Cùng với thứ mà Trần Thanh mang về, cuối cùng chúng ta cũng hành động được rồi."