Trong buổi nghị triều, có kẻ dâng tấu: “Biên thùy đã mất mấy dặm đất, chi bằng gả Công chúa Triều Chiêu sang hòa thân, để tránh m.á.u đổ thêm.”
Chưa dứt lời, một tiếng “chát!” vang lên. Triều Chiêu đã đứng dậy, tát thẳng mặt vị quan ấy, ánh mắt rực lửa:
“Bổn cung thà c.h.ế.t như công chúa nơi chiến trường, chứ không chịu làm nô tỳ cho giặc!”
Điện lặng phắc, ai nấy đều run sợ.
Hoàng thượng chau mày thật lâu, rồi gật đầu:
“Nếu thế, từ nay hoàng muội hãy ra chiến trường, đảm nhiệm vai trò quân sư cho tướng quân Triệu Vĩnh.”
Triều Chiêu vâng lệnh lui xuống, lặng lẽ quan sát vẻ âm trầm từ Tần tướng và Khánh tướng.
Đêm đó, Hoàng thượng gọi nàng vào thư phòng, trao cho nàng một lệnh bài bằng vàng khắc chữ “Hoàng Ân”.
“Đây là Trúc Ý Lệnh, hoàng muội có thể dựa vào mà điều động kỵ binh quân đội Tây Bắc. Tuy chỉ là một đội quân nhỏ, nhưng nếu dùng đúng chỗ, ắt có công to. Nhớ lấy, Triều Anh là huynh của muội, nhưng trẫm… cũng là huynh của muội. Trẫm tin muội sẽ tận tâm vì quốc gia.”
Triều Chiêu kinh ngạc ngước nhìn, lần đầu thấy sự chân thành của Hoàng đế.
"Triều Chiêu," hắn mỉm cười, "ta vẫn nhớ khúc cổ cầm và bài luyện chữ trong đình Kính Thiên của muội."
Nàng tiếp nhận lệnh phù, hồi lâu mới nói:
"Dù là như vậy, hoàng huynh... tâm tính nhân hậu của huynh, có lẽ... không nên dùng lên một số người."
Hoàng đế khẽ cụp mắt, cho nàng lui ra.
Trở về, nàng lập tức đi tìm Kinh Mặc. Nàng chôn mặt vào lòng hắn, giọng khẽ run:
“Nếu ta chọn sai, sẽ thế nào?”
Hắn ôm chặt nàng, khàn giọng:
“Thông minh như nàng, sai cũng hóa thành đúng. Còn nếu không, ta sẽ đi đến tận cùng của sai cùng nàng.”
"A Mặc," nàng dịu lại, đưa một quả nho lên miệng hắn, "Triệu Vĩnh nói... chàng muốn ra trận ư?"
Kinh Mặc hơi đỏ mặt, "Ừ. Ta... điện hạ, nếu nàng không cho phép thì thôi."
"Nói gì vậy," Triều Chiêu cười khúc khích. "Chàng muốn đi con đường riêng của chàng, ta sẽ chặt hết cành gai, cây dại ngáng đường, vậy có được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kinh Mặc ôm lấy nàng và khẽ hôn lên mái tóc thoang thoảng hương thanh mát như nắng sớm.
Hắn sẽ không cho nàng biết, Triệu Vĩnh vừa tới tìm hắn, nói về việc nàng suýt nữa bị ép đi hòa thân.
Dù hắn không dám mơ tưởng ... tới vị trí kia, nếu như có một ngày, có thể sánh vai bước cùng nàng, trở nên xứng đáng với nàng, dù là khát khao xa vời, vậy thì hắn cũng muốn thử.
Ra trận, Kinh Mặc nhập ngũ với thân phận binh nhất, tất nhiên không thể công khai gặp nàng.
Khi canh gác trướng tướng quân, hắn thấy nàng và Triệu Vĩnh bàn mưu tính kế, ăn ý vô cùng, lòng hắn bỗng chua xót. Hắn nhớ lại, bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, bỗng chốc lại tự hỏi người bên nàng đều xuất sắc như vậy, mình có gì mà được nàng để mắt.
Thật sự là chua như hũ giấm lâu năm, đám kỵ binh cùng thao luyện cứ nhìn thấy nét mặt áp suất thấp của hắn là biết ý tránh cho thật xa, nếu không muốn bị làm cái bao trút giận.
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Đêm đó đổi gác, đến lượt hắn giữ trướng Công chúa. Chưa kịp đứng vững, đồng đội cùng ca gác đã xô hắn vào bên trong.
Nàng lập tức lao đến ôm chặt hắn, vòng tay bám vào bờ vai rộng rắn chắc, đầu dụi vào n.g.ự.c hắn như một con chim nhỏ. Hắn lại cúi thấp đầu, giọng khàn khàn:
“Điện hạ… để ta đi nhận phiên gác luôn thôi.”
“Chàng sao vậy, dạo này lại cứ tránh ta.” Triều Chiêu vẫn ôm chặt, dù hắn nhẹ đẩy tay nàng ra.
“Thân phận của chúng ta…”
“Thân phận nào?” Nàng khẽ hỏi, đôi mắt đen láy nhìn hắn cực kỳ trong sáng.
“Công chúa điện hạ,” Kinh Mặc ngắt lời, mắt hắn cụp xuống, “một kẻ từng suýt bị khắc ấn nô lệ như ta…”
Nàng cười khẽ, kề tai:
“Chẳng phải cuối cùng ta cũng tới kịp đó sao? Không phải chàng đang lấy cớ để … không phải chịu trách nhiệm với ta đó chứ?”
Hắn đỏ bừng, ấp úng. Nàng kéo tay hắn, bắt buộc chạm vào gương mặt nàng.
"A Mặc," Nàng nhắm mắt lại, ngả đầu vào lòng bàn tay hắn, "chàng rất tốt. Với ta, chàng là nam nhân đẹp nhất, tài giỏi nhất, dịu dàng nhất, là người mà ta tâm duyệt."
Kinh Mặc khàn giọng ừ một tiếng, kéo nàng ôm vào lòng.
Nàng khe khẽ kéo vạt áo hắn, làm lộ ra những vết xước chưa kịp lành trên da thịt. "Nhìn đau quá," nàng thổi nhẹ, làm lòng hắn bỗng dưng ngứa ngáy, "ta thoa thuốc cho chàng nhé."
Nàng kéo hắn ngồi xuống, rồi lấy thuốc trị thương thoa lên những vết thương do thao luyện của hắn. Hơi thở gần kề phả vào lòng bàn tay, nàng chăm chú chấm thuốc, nét mặt dịu dàng kiên nhẫn, khiến hắn chỉ muốn mãi mãi ở bên nàng, như thế này. Nàng đứng đó nhỏ giọng hỏi hắn việc doanh luyện, hắn bình tâm trở lại, ngồi khẽ khàng kể nàng nghe, cuối cùng dụi đầu vào eo nàng, hít thở thật sâu.