Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 103



Quách Du khóc, nói ra tất cả những gì cần nói, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Tống Thao:

"Ngươi sẽ giúp ta đúng không? 

Ta van ngươi… g.i.ế.c ta đi…"

 

Tống Thao lắc đầu:

"Ta không thể g.i.ế.c ngươi, cũng không nỡ ra tay. 

Bởi vì ngươi là bằng chứng sống duy nhất cho những án mạng xảy ra trong phủ Quận công."

 

"Ngươi muốn chứng cứ? 

Thi thể của ta cũng là chứng cứ! 

Còn có thùng thuốc ở hậu viện, nơi đang nấu da người cùng thảo dược. 

Còn đạo sĩ và hai tên đồ đệ trong Hành Vân Các và cả mụ đàn bà chuyên lột da người, là do đại ca ta đưa từ Lạc Dương về.

 

Bà ta từng làm việc cho phủ họ Vương — đúng vậy, là nhà ngoại thân vương từng ăn thịt hơn trăm tỳ nữ trong thành Lạc Dương! 

Từng ấy chứng cứ vẫn chưa đủ sao?!"

 

"Tam tiểu thư, ta không thể xuống tay."

 

"…Ngươi không thể xuống tay? 

Vậy ngươi có biết, trong phòng thuốc hậu viện còn có một người phụ nữ đang mang thai? 

Nếu ta không chết, e rằng mai nàng ấy sẽ bị lột da."

 

Ánh mắt Quách Du nhìn chằm chằm vào nàng, giọng thì thào như gió thoảng mà nặng nề khẩn cầu:

"Van ngươi… g.i.ế.c ta đi…"

 

Tống Thao chưa kịp trả lời, thì ngoài cửa vang lên một chút động tĩnh.

Phản ứng của Quách Du cực kỳ nhạy bén, nàng nghe được đầu tiên, đôi mắt trừng to đến sắp nứt ra:

"Canh mấy rồi?! 

Là giờ Hợi rồi phải không?!"

 

6.

Tống Thao trốn xuống gầm giường.

Rốt cuộc nàng cũng đã hiểu vì sao Quách Du lại chỉ một lòng cầu chết.

 

Bốn nha hoàn bước vào phòng.

Một người bưng chậu đồng, một người cầm khăn vải, còn hai người kia thì lần lượt ôm bình thuốc và bát thuốc.

Tất cả bọn họ đều che khăn vải trên mặt.

 

Sau tấm bình phong, một ngọn đèn khác được thắp lên, ánh sáng khiến căn phòng sáng bừng.

Tống Thao nghe thấy Quách Du gào khóc như điên, giọng đã khản đặc đến vỡ âm:

"Đừng lại đây! 

Các ngươi đừng tới gần ta! 

Làm ơn g.i.ế.c ta đi!"

 

Một nha hoàn bước tới, nhét chặt một tấm khăn vải đã gấp kỹ vào miệng nàng.

Người khác thì nhúng khăn vào nước trong chậu đồng, vắt khô rồi quỳ bên giường, bắt đầu lau sạch những thứ nhớp nháp trên người Quách Du từng chút một.

Sau khi lau chùi xong, hai nha hoàn bưng thuốc phối hợp nhau đổ thuốc từ bình vào bát, dùng tay thoa đều thứ thuốc đó lên chỗ da thịt vừa được lau sạch.

 

Mùi tanh trong phòng mỗi lúc một nồng nặc, rõ ràng là tỏa ra từ bát thuốc kia.

Thuốc đặc sánh, đỏ sậm như máu, được quét khắp thân thể yếu ớt của Quách Du, trông chẳng khác nào đang ướp một con cá sắp bị giết.

 

Dưới gầm giường, Tống Thao cảm nhận rõ con cá ấy đang giãy giụa.

Nó không thể nói, giống như bị m.ổ b.ụ.n.g moi ruột, sắp c.h.ế.t mà chưa c.h.ế.t hẳn, chỉ có thể quằn quại trong tuyệt vọng.

 

Rõ ràng trước đó, cơ thể ấy đã chẳng còn nhúc nhích được nữa.

Thì ra, cái mà Quách Du gọi là "đau như bị róc da, đục tận xương tuỷ" — chính là thế này.

 

Một nha hoàn cất lời:

"Tam tiểu thư, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nhé, biết là cô đau. 

Phu nhân nói thuốc này là phép 'lấy hình chữa hình', tất phải trải qua một lần thay da đổi xác. 

Mười tháng trước cô còn gắng được, lẽ nào lại muốn để Huệ Nhi các nàng c.h.ế.t uổng sao?"

 

Rõ ràng, mấy nha hoàn ở Tẩm Hoa Đường đều là tâm phúc của phu nhân phủ Quận công.

 

Tiếng rên rỉ đầy căm hận của Quách Du vang lên khắp phòng, từng đợt từng đợt, như ác quỷ bị thả vào chảo dầu, điên cuồng vùng vẫy.

Rất lâu sau, cho đến khi nàng vì quá đau mà ngất lịm, mọi thứ mới dần lắng xuống.

Lúc ấy, họ mới tháo tấm khăn bịt miệng ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quách Du gần như đã hôn mê.

 

Đám nha hoàn cũng không lấy làm lạ, cứ như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. 

Họ thu dọn bình thuốc, buông rèm giường xuống, tắt đèn bàn.

Rồi lặng lẽ khép cửa, rời khỏi phòng.

 

Tống Thao chui ra khỏi gầm giường, đứng trước mặt Quách Du.

Nàng thở dốc, nhìn Quách Du hồi lâu.

 

Ngay lúc định lặng lẽ rời đi, người phía sau đang mê man bỗng bật ra một câu yếu ớt:

"Ngươi không g.i.ế.c ta, thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây …"

 

Nàng bật cười khe khẽ, tiếng cười như ma quỷ vang lên giữa đêm khuya, rợn người như ác quỷ nơi âm phủ.

Tống Thao quay đầu lại, chạm thẳng vào đôi mắt đỏ rực như m.á.u kia.

 

Chủ nhân đôi mắt ấy rõ ràng đã hóa điên, ánh nhìn chan chứa hận thù, nở nụ cười ghê rợn:

"Ngươi mà dám bước ra khỏi căn phòng này, ta sẽ lập tức gọi người đến. 

Tốt nhất hãy đảm bảo ta ngất xỉu trước khi ngươi rời đi. 

Nếu ta còn tỉnh, ngươi chắc chắn sẽ chết."

 

Tống Thao im lặng.

Nàng không phải không dám g.i.ế.c người, cũng không phải không có cách chế ngự Quách Du.

Chỉ là trước giờ, trong lòng nàng vẫn còn giằng co, mà giờ phút này, ý niệm g.i.ế.c người rốt cuộc đã chiếm thế thượng phong.

 

Quách Du nói đúng, nếu nàng không chết, thì ngày mai Linh Xảo rất có thể sẽ bị lột da.

Mà Quách Du... thật sự quá đáng thương.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Tống Thao đã hạ quyết tâm.

Nàng bước tới trước mặt Quách Du, cúi người nhặt chiếc gối vải phía trong giường lên.

 

Thấy vậy, Quách Du bật cười:

"Ta còn chưa hỏi, ngươi tên gì?"

 

"Tống Thao."

 

"Tống Thao à…"

Tựa hồ nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đỏ ngầu của Quách Du thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

"Chữ Thao trong ‘lao tâm khổ tứ’ sao?"

 

"Không, là chữ Thao trong ‘hiền tiết khiết thao’."

 

"Ha ha ha… Ta nhớ rồi, ta nhớ ra rồi."

 

Giọng nàng khàn khàn, tiếng cười như lẫn tiếng khóc.

Ánh mắt Quách Du nhìn nàng, lại một lần nữa ướt đẫm máu:

"Tống Thao, ngươi biết không... ta chẳng còn gì cả...

Ta từng thử cắn lưỡi tự sát, nhưng đau lắm, thật sự rất đau. 

Lưỡi chưa kịp đứt, m.á.u đã tràn miệng khiến ta ngạt thở ngất đi. 

Ta thật ra nhát gan lắm, sợ bóng tối, cũng sợ đau nên cảm ơn ngươi, đã chịu tiễn ta một đoạn đường cuối cùng.

 

Tống Thao… cảm ơn ngươi."

 

"Tam tiểu thư, ta sẽ ra tay đây."

 

Quách Du nhắm mắt lại.

Chiếc gối vải phủ lên gương mặt nàng.

 

Tống Thao áp c.h.ặ.t t.a.y xuống, từng chút từng chút một, gia tăng lực đạo.

Mà cơ thể kia, từ đầu đến cuối, không hề động đậy.

Cho đến khi gối được nhấc lên, người Tống Thao đã ướt đẫm mồ hôi, tay run rẩy không thôi.

 

Gương mặt tàn tạ của Quách Du, đôi môi như đang khẽ mỉm, mắt nhắm nghiền.

Nàng đang mỉm cười.

Còn Tống Thao thì bật khóc.

 

Nàng lau nước mắt, cắn răng, dùng d.a.o găm cắt một đốt ngón tay của Quách Du, bọc kỹ trong vải rồi giấu vào ngực.

Sau đó, nàng không nấn ná thêm giây nào, rời khỏi căn phòng ấy.