Linh Xảo đang bị giam ở hậu viện, trong phòng thuốc.
Nơi đó còn có năm t.h.i t.h.ể bị ngâm trong thuốc, còn có nồi nước sôi đang nấu da người với thảo dược.
Còn có một mụ già chuyên lột da người, cùng vô số điều ác độc và bí mật ẩn giấu.
Tống Thao không còn nhiều thời gian.
Giờ đã có ngón tay của Quách Du làm bằng chứng, nàng không thể tiếp tục mạo hiểm.
Vì thế, nàng quyết định làm theo lời Quách Du, đến gốc tường phía đông gần hành lang để tìm lối thoát.
Dù sao cũng không thể tiếp tục giả làm người đưa cơm, bị bắt được sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này, Tống Thao buộc phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Quách Du không hề lừa nàng, dưới tấm ván gỗ, quả thật có một đường hầm.
Con chim quý được nuôi trong lồng gấm từ khi sinh ra, cuối cùng đã can đảm một lần quyết tâm bay ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc, lại c.h.ế.t trong chính cái lồng ấy.
Có lẽ, đó là quyết định dũng cảm nhất đời của Quách Du.
Nàng không biết mình đã chuẩn bị bao lâu, cũng không biết đã cẩn trọng đến mức nào sau khi thấm thía bài học từ cái c.h.ế.t của Thu Ngọc.
Khi Tống Thao gọi tên tiểu đồng tên là Thạch Đầu sau núi giả, cậu ta thoáng sững người.
Cậu kích động hỏi dồn tình hình của Quách Du, nói rằng từ sau khi Ngọc Trâm Đường bị khóa, phủ trong đều đồn rằng Tam tiểu thư nhiễm sốt rét, nhưng chưa ai từng thấy mặt.
Quách Du quả thật từng có ân với Thạch Đầu.
Cả đời nàng đã mua không biết bao nhiêu nha hoàn, nhưng chỉ có một lần, khi ra phố ngồi xe ngựa, nàng vô tình trông thấy một tiểu ăn mày đang ăn trộm, bị người ta đánh đến suýt chết.
Tam tiểu thư động lòng trắc ẩn, xuống xe cứu cậu, còn cho tiền bạc.
Lúc ấy, thằng bé đầu trùm kín, ngồi thu mình bên lề đường, qua khe rèm xe chỉ nhìn thấy gương mặt nàng — xinh đẹp rực rỡ, chói lóa lạ thường.
Trong mắt nó, nàng như Bồ Tát từ bi.
Cậu bé ngẩn ngơ nhìn gương mặt đó, sau này tìm đủ mọi cách, cuối cùng dốc sức tự nguyện vào phủ Quận công làm nô tài.
Thạch Đầu rất ít khi được gặp Tam tiểu thư, vì cậu chỉ là đứa kéo thùng phân.
Chỉ có một lần, đi ngang hậu viện, cậu vô tình thấy Quách Du từ xa đi tới.
Mừng rỡ quá mức, cậu vẫy tay gọi to:
"Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!
Là con, Thạch Đầu đây!"
Ngay lập tức bị thị vệ giữ chặt, đè mặt xuống đất.
Một đứa tiểu đồng đi kéo phân mà dám ngang nhiên gọi với Tam tiểu thư như vậy, một sơ suất thôi là có thể mất mạng.
Thạch Đầu đúng là có chút ngốc nghếch.
Mà Quách Du lại thực sự là người lương thiện.
Nàng tò mò bước tới, hỏi:
"Ta quen ngươi sao?"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Quách Du đã sớm quên chuyện từng cứu một tên ăn mày tên Thạch Đầu, đến khi được nhắc lại mới dần nhớ ra.
Nàng bật cười, rạng rỡ và ấm áp:
"À, ta nhớ rồi!
Thạch Đầu, chẳng phải ta đã cho ngươi tiền rồi sao?
Sao lại vào nhà ta?"
"Tam tiểu thư cho con nhiều tiền như vậy, mạng con đã là của người rồi."
Thị vệ vẫn đạp mặt cậu dưới đất.
Quách Du cau mày, tỏ rõ bất mãn:
"Còn không mau buông tay! Nó là người của ta!"
Tính tình đơn thuần của Tam tiểu thư Quách xưa nay vẫn như vậy, đã mua là người của nàng.
Bất kể là nha hoàn, hay là tên tiểu đồng tên Thạch Đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Đầu ngốc nghếch, từ đó nhớ kỹ một câu:
"Nó là người của ta."
Cậu luôn tin, mạng mình đã thuộc về nàng rồi nên sẵn sàng làm mọi chuyện vì nàng.
Về sau, trong kế hoạch bỏ trốn của Tam tiểu thư, quả thật cậu đã giữ một vai trò vô cùng quan trọng.
"Chàng cưỡi trúc mã tới, quanh giường hái mận xanh."
Nàng vì lo cho Thạch Đầu, dặn cậu hãy chạy đi thật xa, càng xa càng tốt.
Nhưng Thạch Đầu đã quyết rồi, cậu chẳng đi đâu cả, chỉ muốn theo Tam tiểu thư.
Tam tiểu thư bị bó chân nhỏ, cậu thì khỏe, thế là dứt khoát cõng nàng mà chạy.
Cậu còn có thể vừa đi vừa xin ăn, tìm việc làm, quyết không để nàng phải chịu đói.
.....
Nghe tin Quách Du đã chết, Thạch Đầu khóc như một đứa trẻ.
Khóc xong, cậu lại dứt khoát lau nước mắt, không nói thêm lời nào.
Canh Dần, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Dưới sự che chở của cậu, Tống Thao mặc bộ y phục tiểu đồng, thuận lợi tiến vào hậu viện.
Nàng chui vào thùng đựng nước thừa.
Kế hoạch của Quách Du vốn hoàn hảo không kẽ hở.
Không ai biết đến kế hoạch đó, cũng không có bất kỳ mắt xích nào xảy ra sai sót.
Thạch Đầu và lão Kính đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Thạch Đầu đứng nhìn chiếc xe chất đầy thùng nước thừa được lão Kính đẩy đi, rẽ từ cửa sau vào con ngõ nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, lão Kính lại từng bước lùi trở về.
Thạch Đầu hoảng hốt lao ra, ngẩng đầu lên thì thấy cuối ngõ, phủ binh phủ Quận công đã đứng chật kín.
Người dẫn đầu, chính là gã đạo sĩ mặc đạo bào — Tân Thần, còn gọi là Ngũ Lang.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vườn có cây, cây có ve sầu.
Bọ ngựa rình ve, chim sẻ rình bọ ngựa.
Chim sẻ toan mổ bọ ngựa, nào ngờ phía dưới còn có viên đạn đang chờ sẵn.
...
1
Trong ba trăm năm kể từ khi trở thành quỷ tiên, biết bao lần Tống Thao hồi tưởng lại chuyện năm xưa.
Nàng đã có thể hoàn toàn thoát ly, nhìn lại kiếp người như một ván cờ.
Người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc mới thấu suốt.
Dẫu vậy, đến tận lúc này, với thân phận là quỷ tiên, nàng vẫn chẳng thể giải nổi thế cờ năm ấy.
Từng có lúc nàng ngỡ mình là bọ ngựa, dẫu kém cỏi đi nữa thì cũng là chim sẻ.
Cho đến khi nàng nhìn thấy vị Nam Dương chân nhân trong phủ Quận công, dáng người cao gầy như tùng, mặc đạo bào vẽ bát quái, tay cầm phất trần, Tống Thao mới chợt hiểu ra, mình là gì kỳ thực không còn quan trọng.
Dù là ve, là bọ ngựa hay chim sẻ, cuối cùng cũng không thoát khỏi ánh mắt của kẻ cầm phất trần kia.
Kỳ thực, ngay khi trông thấy Tân Thần lần đầu tiên, nàng đã nên hiểu rõ.
Tân Thần chính là người tình của nữ tạp kỹ Lưu Giai Nương.
Cũng chính là người đàn ông đứng bên ngoài tìm kiếm “Ấn Tử Sa” của sư phụ khi nàng lẻn vào Tập Hoa Đường.
Đến lúc này Tống Thao mới bừng tỉnh: đây vốn dĩ là một cái bẫy “mời vào trong chum”.
Không trách nàng khi ấy cứ cảm thấy giọng nói kia có phần quen tai.
Chỉ là nàng lại không chịu nghĩ kỹ, tại sao mình lại thuận lợi vào được viện của Quách Du như vậy, chẳng lẽ chỉ là nhờ vận khí tốt?
Một tấm lưới được giăng kín, đủ sức bắt trọn ve sầu, bọ ngựa lẫn chim sẻ.