Nó nói:
Xác huyện lệnh Ngô Dung và phu nhân là do nhạc phụ của hắn thu dọn, chôn ở Lộc Lĩnh.
Nam Dương chân nhân, tức lão đạo Huyền Cơ, đã c.h.ế.t từ sáu mươi bảy năm trước, bị thiên lôi đánh c.h.ế.t khi độ kiếp.
Còn Chiêm A Di thì bị người truy sát, c.h.ế.t ở nơi đồng không hoang dã.
Tin về Chiêm A Di tra ra được thật không dễ.
Những chuyện càng mờ ám, người biết càng ít, mà đến nay đều đã khuất núi cả rồi.
Con cháu nhà chuột của Chuột tinh Đại vương phải gõ cửa hỏi từng hang chuột, lại còn mò đến các hộ dân ngoài hoang dã để dò tin.
Tuổi thọ của chuột vốn ngắn, đời nối đời thay phiên nhau, nhưng không chống nổi sự hấp dẫn của dầu mè.
Một đồn mười, mười đồn trăm — cả đàn chuột truyền tai nhau, điên cuồng thu thập manh mối…
Cho nên Chuột tinh Đại vương mới dám chắc: tin tức rất đáng tin.
Tống Thao nổi điên, hét ầm trong quan tài, cầm xương Quách Du mà đập loạn.
Không chỉ vì phẫn uất trước cái c.h.ế.t mờ ám của Chiêm A Di, nàng còn giận lão đạo Huyền Cơ c.h.ế.t quá rõ ràng.
Chết vì thiên lôi đánh khi độ kiếp?!
Đây gọi là gì?
Là cái gì chứ?!
Lá số của lão đạo đó sai hoàn toàn!
Chính hắn đã hại nàng!
Chỉ vì một quẻ bói quái gở, mà hại nàng đến mức này, kéo theo cả những người bên cạnh cũng lâm vào kết cục bi thảm!
Tống Thao không thể cam lòng.
Oán khí trong lòng nàng đã tích tụ đến đỉnh điểm!
Huyền Cơ sao có thể c.h.ế.t đơn giản như vậy?!
Hắn c.h.ế.t quá dễ dàng!
Nàng còn chưa ăn thịt hắn, chưa uống m.á.u hắn, chưa lột xương hắn ném cho chó!
Chuột tinh Đại vương dựng hết lông trong hang chuột!
Nó thấy thi tinh phát điên, gào rú trong quan tài, đập phá dữ dội, suýt nữa làm bật tung cả nắp ván.
Chỉ còn chút xíu nữa thôi…
Nó mở to mắt, không nhịn được gào lên trong hang:
"Đúng rồi đó! Chính thế! Cố lên nữa đi, Thi tinh đại nhân!"
Tiếc là, đúng vào lúc khí thế sắp lên tới đỉnh thì .... Thi tinh đại nhân kiệt sức rồi.
4.
Trong ba mươi năm tiếp theo, Chuột tinh Đại vương vẫn thường xuyên đến thăm Tống Thao.
Mối quan hệ giữa họ lúc này... cực kỳ phức tạp.
Cứ như kiểu bạn bè nhưng lại đầy dè chừng.
Tất nhiên, người dè chừng nhiều hơn chính là Chuột tinh Đại vương.
Bởi vì Tống Thao luôn nhẹ giọng gọi nó từ trong quan tài:
"Ngươi lên đây đi mà, chúng ta là bạn mà.
Ta sẽ không bắt ngươi đâu, ta buồn lắm rồi, lên đây nói chuyện với ta một lát thôi."
Chuột tinh sinh nghi, lập tức lùi thêm một bước:
"Chuột gia ta ở trong hang nói chuyện cũng được!"
"Ngươi lại không tin ta sao?
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Có lẽ ta không xứng làm bạn với ngươi, không xứng nhận được lòng tin của ngươi.
Ta cô độc quá, chỉ là một cái xác vô danh chẳng ai đoái hoài..."
Nói rồi, nàng lấy tay che mặt, bật khóc nức nở.
Chuột tinh Đại vương giật giật râu, run cả người:
"Thôi diễn vừa thôi! Ngươi gạt được quỷ à?
Chuột gia ta không mắc bẫy đâu!"
Lời còn chưa dứt, tiếng khóc liền im bặt.
Tống Thao lại đưa tay thọc vào hang chuột, gương mặt trở nên dữ tợn:
"Đào hang cho ta! Lại đào thêm một cái nữa!
Cho ta mượn răng cửa của ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuột tinh dứt khoát không mắc mưu, khiến Tống Thao gần như phát điên.
Nó chỉ thò đầu ra khi nàng đã kiệt sức, cười khẩy rồi lên giọng:
"Ngươi không phải đang tu tiên sao?
Thì tu đi chứ! Dùng cái chuông dẫn hồn của ngươi ấy!"
Hiển nhiên, nó vẫn cho rằng cái chuông ấy là giả, mọi thứ chỉ là Tống Thao bịa ra để lừa nó.
Tống Thao không đáp lời, vẫn nằm bất động trong quan tài.
Vì nàng biết, chỉ cần hơi nhúc nhích, cái đầu chuột kia sẽ “vèo” một cái biến mất không còn tăm hơi.
Tống Thao thất vọng đến lạnh lẽo, nói:
"Nếu năm đó ta không thả ngươi ra ngoài, ngươi đã c.h.ế.t đói trong quan tài rồi.
Vậy mà giờ đến cái răng cũng không cho ta mượn, còn dám gọi là bạn sao?"
Chuột tinh Đại vương tức tối, hét lên một tiếng “Hây!” rồi mắng:
"Vô sỉ!
Không phải ngươi nhốt ta trong quan tài trước à?!
Ngươi cũng có răng, sao không tự dùng đi!"
Lời vừa dứt, nó trợn tròn mắt khi thấy Tống Thao lật người lại, nằm bò như con cóc, há mồm gặm lấy nắp quan tài.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, gặm suốt một hồi lâu, mặt mày méo xệch, sau cùng lại nằm xuống, mặt không biểu cảm.
Rõ ràng là nàng đã thử rồi.
Chuột tinh Đại vương bắt đầu thấy chột dạ, nó vân vê ria mép, cười gượng:
"Hay là… ngươi lại phát điên thử xem?
Biết đâu đập tung được nắp quan tài thì sao?"
Tống Thao liếc nó một cái sắc lạnh, rồi quay lưng đi.
Ba mươi năm qua, nàng đâu phải chưa từng nghĩ đến cách khác.
Ví như dỗ dành Chuột tinh, bảo nó tìm một người đến, trước đào mộ, sau mở quan tài.
Chuyện yêu tinh không làm được, chỉ còn cách nhờ con người.
Chỉ tiếc rằng Chuột tinh không chịu.
Nó bảo:
"Chuột gia ta còn chưa hóa hình được, mà ngươi lại bắt ta — một con chuột tinh — đi tìm người đào mộ?
Ngươi muốn hại c.h.ế.t ta à?!"
Tống Thao không buồn để ý đến lời nó.
Chuột tinh Đại vương lại tiếp:
"Không phải Chuột gia ta không giúp, mà là căn bản chẳng ai dám đến đây đào mộ đâu.
Ngươi không biết nơi này bị đồn là có ma sao?
Đường núi đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi, hoang vu vắng vẻ, ai dám bén mảng tới chứ?"
Chuột tinh nói không sai.
Tin đồn nơi đây có ma, vốn bắt nguồn từ cái lần có một con ác quỷ đội mũ trắng bị quỷ sai lôi cổ từ nghĩa địa ra.
Không biết nó lẩn trốn từ đâu đến, chỉ biết lúc còn sống tội ác tày trời, đến khi c.h.ế.t cũng không chịu yên thân.
Dù chỉ lẩn khuất ở đây một thời gian ngắn, nó cũng đủ sức dọa c.h.ế.t một người phụ nữ vô tình đi vào núi, còn đẩy một kẻ qua đường xuống vực sâu.
Từ đó, người đi con đường núi này ngày càng ít.
Rồi đến khi đường núi hoang hóa hoàn toàn, chẳng còn ai dám đi nữa.
Tống Thao không ngờ mấy chục năm trôi qua, lời đồn về ma quái ở nơi này lại càng lan rộng.
Tất nhiên, Chuột tinh Đại vương sẽ không dại mà kể rằng chính sự lan rộng đó một phần là do nó góp công.
Năm ấy vì muốn đào mộ, nó dẫn cả đàn con cháu chuột đến đây làm quen địa hình, nửa đêm canh ba còn lang thang rình mò khắp núi.
Lúc bị đám chuột khiêng xuống núi, ngang qua ngôi làng dưới chân, nó hứng chí trèo lên mái nhà người ta ngửa cổ cười như điên.
Tiếng cười gớm ghiếc ấy vang dội khắp làng.
Chuột tinh Đại vương khi đó đang ở thời kỳ đỉnh cao của chuột, thân hình béo tốt, ăn uống thỏa thuê, lại được đám con cháu tâng bốc suốt ngày, không tránh khỏi có chút... bay bay.
Sau đó thì hối hận thật.
Nó có thể sống sót cả trăm năm giữa cõi nhân gian, thành tinh tu đạo, chẳng phải nhờ vào sự cẩn trọng hay sao?
May mà vùng đất này vốn đã có tiếng xấu, nên dù nó có thêm mắm dặm muối vào, cũng chẳng gây ra phiền phức gì quá lớn.