Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 116



Chuột tinh vốn không thích tiếp xúc với người.

Còn đám con cháu của nó, trong mắt nó đều quá ngu.

Chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mè là phát điên lên.

 

Từ sau khi hóa tinh, thật ra trong lòng nó vô cùng cô đơn, không có con chuột nào hiểu mình cả.

 

Trước Tống Thao, nó cũng từng gặp vài yêu quái khác.

Nhưng đạo bất đồng thì không thể cùng đường, không ai chịu làm bạn với nó.

 

Trong giới yêu quái, nó vốn là kẻ yếu thế, thường bị khinh thường.

Có kẻ thậm chí còn muốn bắt nó ăn thịt.

Nhìn thì có vẻ náo nhiệt, chứ lòng nó thực ra rất chua xót.

Cô độc, tịch mịch, lại hơi tự ti.

 

Nhưng Tống Thao thì khác.

Kẻ khác muốn ăn thịt nó, Tống Thao chỉ muốn mượn răng nó mà thôi.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Nàng rất mạnh, rất nguy hiểm, rất điên cuồng, cũng rất thú vị.

Một chút quyến rũ, một chút lạnh lùng, và không ít đáng thương.

Quan trọng hơn cả là ruột rất ngon.

 

Chuột tinh Đại vương nuốt nước bọt, cặp mắt nhỏ khôn ranh đảo tới đảo lui.

Người bạn này nó nhất định phải kết giao!

 

5.

"Tống Thao, Tống Thao, ngươi có thể cho ta một đoạn ruột được không?"

 

"Ngươi cắn toang nắp quan tài ra đi, ta moi hết ngũ tạng lục phủ cho ngươi."

 

"…Ta chỉ cần một đoạn ruột thôi."

 

"Ta móc não ra cho ngươi luôn."

 

"Ta chỉ muốn một đoạn ruột!"

 

"Thận cũng cho ngươi!"

 

"Ta chỉ muốn một đoạn ruột!"

 

"Xương cũng cho ngươi luôn."

 

Chuột tinh Đại vương nổi đóa, dựng hết lông, gào ầm lên:

"Ta chỉ cần một đoạn ruột! 

Một đoạn ruột! 

Một đoạn ruột!"

 

Tống Thao lạnh lùng nhìn cái đầu chuột ló ra từ hang, ánh mắt dửng dưng:

"Lấy răng ngươi ra đổi."

 

"Ngươi đào cho ta một cái hang, ta cho ngươi một đoạn ruột."

 

Chuột tinh rụt đầu lại:

"Không có răng rồi thì ta ăn ruột bằng gì?"

 

Tống Thao liếc nó một cái, chẳng buồn đáp, xoay người dựa vào ván quan tài, lặng lẽ chơi đùa với chiếc chuông trong tay.

Chiếc chuông nhỏ khắc hoa sen, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, trông tầm thường đến mức cũ kỹ.

 

Khe rãnh nơi hoa văn, vẫn còn loang vết nâu sẫm, đó là m.á.u đã thấm vào từ khi nó bị chôn trong bụng nàng.

Máu lâu ngày ăn sâu vào, móc mãi cũng không sạch.

Mỗi lần lắc, chuông phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.

 

Là vật của cõi âm, Tống Thao từng nghĩ có thể dùng nó gọi người từ âm phủ.

Nhưng ở trong quan tài, có lắc thế nào cũng vô ích, âm thanh không truyền ra ngoài được.

 

Vậy nên trước kia, nàng từng nhét chuông vào hang chuột, nhờ Chuột tinh Đại vương mang ra ngoài, đứng trước mộ nàng và Quách Du lắc thử.

Phần thưởng khi ấy chính là một đoạn ruột.

 

Nhưng Chuột tinh không tài nào lắc nổi chiếc chuông đó.

 

Thưởng - đương nhiên cũng bị hủy.

 

Ngày qua ngày, Tống Thao vẫn âm thầm đếm, nàng đã bị nhốt trong quan tài này tròn một trăm mười năm.

Từ tuyệt vọng đến c.h.ế.t lặng, rồi từ c.h.ế.t lặng đến bình thản.

Tâm cảnh của nàng càng lúc càng an tĩnh.

 

Hơn một trăm năm rồi, còn nói gì đến thù hận ân oán?

Những oán hận ấy, như đã thuộc về kiếp trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiếp trước đã khép lại, kẻ thù cũng c.h.ế.t sạch rồi.

Trên đời này chẳng còn ai nhớ tới họ nữa.

 

Di ca, Linh Xảo, Ngô Dung, phu nhân huyện lệnh, thậm chí là tên đạo sĩ thối Huyền Cơ kia — đều sẽ bị cuốn trôi khỏi ký ức hậu thế.

Không ai quan tâm đến thù oán của họ, dù có nghe thấy, cũng chỉ coi như một câu chuyện gió thoảng bên tai.

 

Nghe xong cười một tiếng, là xong.

 

Cười một tiếng là xong cả một đời.

 

Thật nực cười đến mức khiến người ta trống rỗng.

Vì vậy, đến cuối câu chuyện, Tống Thao cũng bật cười.

 

Thôi vậy, nhận số đi.

Đừng hận, cũng đừng oán vì tất cả thật sự đã tan thành mây khói từ lâu.

 

Tham – sân – si – mạn – nghi, oán – giận – phiền – não — cuối cùng cũng chỉ là những đòn tự hành hạ bản thân.

Hành hạ đủ rồi, thì lòng cũng chết.

Lòng c.h.ế.t rồi mới có thể buông xuống.

 

Tống Thao không biết liệu mình còn cơ hội ra ngoài hay không.

Mà dù có ra ngoài được, thì sao chứ?

 

Nàng còn có thể làm gì nữa?

 

Nâng chén, buông đũa, ăn không nổi,

Tuốt kiếm nhìn quanh, dạ ngẩn ngơ.

Muốn vượt Hoàng Hà, sông băng giá,

Lên đỉnh Thái Hàng, tuyết trắng mờ.

 

Nàng như thấy trước được vận mệnh mình.

Cảm giác mỏi mệt, không còn kỳ vọng, nên cũng chẳng thấy bứt rứt bất an.

 

Mỗi ngày, nàng chỉ bình thản nằm đó, hoặc ngồi yên.

Khi ngồi thiền nhắm mắt, nàng cũng chẳng còn hứng thú cảm nhận thế giới bên ngoài.

 

Nàng tưởng tượng mình là một khúc gỗ vô tri, lặng lẽ trôi giữa đại dương không người biết đến.

Biển ấy không bến bờ, không điểm tận cùng.

Nhưng khúc gỗ thì bình lặng, vĩnh viễn không chìm.

 

Mỗi khi nàng nhập định như vậy, lòng yên ả đến lạ.

Chuột tinh Đại vương lại bất thình lình ló đầu ra từ hang, gọi to một tiếng:

"Tống Lan tỷ tỷ, lại đang tu tiên à?"

 

Nó đảo cặp mắt chuột láo liên, giọng điệu vẫn hỗn láo như xưa.

Nhưng Tống Thao đã chẳng buồn chỉnh trị nó nữa.

 

Giờ thì dù nàng có nhấc tay lên, Chuột tinh cũng chẳng sợ, vì biết nàng sẽ không bắt nó nữa.

Sự thay đổi của Tống Thao, Chuột tinh đều thấy rõ.

Nó cảm nhận được nàng đã buông xuôi, không còn hy vọng ra ngoài.

 

Thế này sao được? 

Mới thế mà đã từ bỏ chính mình, thật chẳng có chí khí!

Trong khi Chuột tinh vẫn luôn tìm cách giúp nàng.

 

Trước đó nó còn đóng giả thành thần trong miếu Thổ Địa, dọa người để dụ họ lên núi đào mộ.

Kết quả bị coi là tà vật, miếu Thổ Địa bị đập phá, nó suýt nữa bị bắt sống.

 

Từ đó, Chuột tinh chẳng còn trông mong gì vào con người.

Nó bắt đầu hướng tầm nhìn về phía quỷ.

 

Nhưng thật ra, ở vùng núi hoang vắng này, số lượng quỷ hồn cũng chẳng nhiều.

Vì theo truyền thuyết, âm phủ có luật: người c.h.ế.t không được ở lại dương gian, phải nhanh chóng đến âm ti để tiếp nhận phán xử.

 

Bàn chuyển sinh ghi chép Tam giới Lục đạo, thiện ác phân minh.

Vô Thường chủ quản sinh tử luân hồi, giám sát đầu thai.

 

Chỉ những hồn phách không chịu về âm phủ mới bị quỷ sai truy bắt.

Bị bắt rồi, kết cục sẽ rất thê thảm.

 

Đa phần hồn ma đều biết giữ quy tắc, ác quỷ, lệ quỷ chỉ là thiểu số.

Ở thành Phong Đô có rất nhiều quỷ sai, nhưng Vô Thường thì chỉ có hai vị — Bạch Thất Gia và Hắc Bát Gia, danh chấn địa phủ.

 

Một người mặt trắng, mặc áo mũ trắng, vẻ dữ dằn.

Một người mặt đen, áo mũ đen, lạnh lùng nghiêm nghị.

 

Bạch Thất Gia hay cười, Hắc Bát Gia mặt lạnh, nhìn vào là biết ngay.

 

Ví như lúc này, Chuột tinh Đại vương đang ở núi hoang, vừa hay trông thấy hai vị Vô Thường đang sánh vai đi xuống núi, vừa đi vừa nói cười.