Nó dụi dụi mắt.
Khi nhìn rõ bóng dáng một trắng một đen, phản ứng đầu tiên là trốn trước đã!
Nói đùa à, yêu tinh c.h.ế.t rồi cũng phải vào âm phủ, gặp phải quỷ sai thì dĩ nhiên là sợ.
Nhưng cặp mắt chuột của Chuột tinh xoay tròn mưu mẹo, nó bất chợt nhớ đến Tống Thao đang nằm trong quan tài.
Tống Thao từng nói, cái chuông trong tay nàng là vật của âm gian.
Ban đầu nó không tin, nghĩ cái gọi là chuông dẫn hồn thứ ba chỉ là chuyện bịa.
Thế nhưng chiếc chuông ấy, trong tay Tống Thao thì phát ra tiếng.
Đến khi rơi vào tay nó, lắc thế nào cũng không kêu.
Chuột tinh nghiến răng, hạ quyết tâm vì Tống Thao mà liều một phen.
Nó nhặt một hòn đá nhỏ trên đất, dồn hết sức bình sinh, thi triển tuyệt chiêu Chuột Trảo Lốc Xoáy, nhắm thẳng vào Bạch Thất Gia mà ném.
Tại sao không ném Hắc Bát Gia?
Vì hắn mặt lạnh như tiền, trông cực kỳ dữ tợn.
Đối mặt với quỷ mà dám ném đá cũng là bản năng sinh tồn của chuột tinh.
Nói thật, hòn đá nhỏ kia hoàn toàn không chạm được vào Bạch Thất Gia, chỉ bay xuyên qua thân hồn của ông ta mà thôi.
Nhưng ông ta vẫn cảm nhận được, liền quay khuôn mặt trắng bệch lại.
Ánh mắt âm u ấy vừa chạm đến, Chuột tinh Đại vương toàn thân dựng lông, sợ đến nỗi bật dậy bỏ chạy bán sống bán chết.
Bạch Vô Thường giọng the thé, cười nói:
"Hóa ra là một con chuột."
Ông ta chẳng buồn chấp nhất với một con chuột, quay đầu lại, tiếp tục lên đường.
Chuột tinh thấy ông ta không đuổi theo, liền nghiến răng quay lại, lén lút tiếp cận, lại tung thêm một đòn Chuột Trảo Lốc Xoáy nữa!
Nó ném liên tiếp ba lần vào Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường ngoái đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười:
"Ngươi mà ném thêm một phát nữa, Bạch gia ta sẽ tống ngươi vào chảo dầu đấy."
Chuột tinh sợ hãi, chuồn mất dạng.
Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi.
Chuột tinh lại ló đầu ra.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Bốp!
Lần này, nó ném thẳng vào Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường quay đầu, mặt lạnh như băng, không lộ cảm xúc gì.
Bạch Vô Thường cười hí hí nhìn Chuột tinh Đại vương:
"Xong rồi, ngươi c.h.ế.t chắc rồi đó."
Lời còn chưa dứt, Hắc Vô Thường nhẹ nhàng vung tay áo, xoẹt — từ tay áo bay ra một chuỗi móc câu đoạt mệnh, lao thẳng về phía Chuột tinh!
Chuột tinh Đại vương trong đời chưa từng chạy nhanh như thế.
Lông dựng đứng, mặt mũi hoảng loạn, gào khóc thảm thiết như mất mẹ, lao đầu chạy trối chết.
"Tống Thao! Tống Thao!
Lắc chuông đi! Mau lắc chuông lên!"
Lúc Tống Thao nghe thấy động tĩnh, Chuột tinh thật ra đã bị tóm gọn.
Nàng lập tức cảm nhận được có quỷ sai đang đứng ngoài mộ, liền lấy chuông dẫn hồn ra, lắc điên cuồng, đồng thời đập mạnh lên nắp quan tài.
Lúc đó, hai vị Hắc Bạch Vô Thường đang đứng trên mộ, chuẩn bị rời đi sau khi tóm lấy Chuột tinh.
Nào ngờ lại nghe thấy trong mộ truyền ra tiếng chuông mơ hồ...
6.
Ở vùng núi hoang vu, Hắc Bạch Vô Thường đào mộ, mở nắp quan.
Khi thấy những phù văn khắc trên chiếc quan tài đỏ chói, Hắc Vô Thường lạnh mặt nói:
"Trông quen quá."
Bạch Vô Thường đáp:
"Chẳng phải là Kim Quang Kỵ Phù của đạo gia sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Loại bùa này khiến quỷ thần kinh sợ, tinh quái bị trục xuất."
"Ồ."
Khi nắp quan được bật mở, bên trong là một bộ hài cốt được đặt ngay ngắn, cạnh đó nằm một thiếu nữ áo quần tả tơi, mắt vẫn mở trừng trừng.
Gương mặt nàng trắng bệch, lông mày mảnh cong, mắt phượng dài hẹp hơi nheo lại, nơi chóp mũi xinh xắn có một nốt ruồi cực nhỏ.
Hắc Vô Thường:
"Trông quen thật."
Bạch Vô Thường:
"Ôi mẹ ơi, quen thật đấy."
Sau đó, hai quỷ sai cùng nhặt chiếc chuông hoa sen trong quan tài lên.
Chiếc chuông ấy cả hai đều đang đeo một cái giống hệt bên hông.
Y phục trên người Tống Thao từ lâu đã mục nát gần hết.
Nàng không vội ngồi dậy, chỉ nằm yên bất động trong quan tài.
Ánh mắt điềm tĩnh, nàng đưa một tay che ngang trán, qua kẽ ngón tay, là ánh sáng ban ngày rực rỡ.
Là bầu trời quang đãng.
Không phải mộng.
Sau hơn một trăm năm, nàng lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Chói chang quá đỗi.
Ánh sáng làm nàng hoa mắt, không nhìn rõ được hai bóng người — một đen, một trắng — đang đứng phía trước.
Phải rất lâu sau nàng mới dần hoàn hồn.
Cho đến khi Bạch Vô Thường trên đầu nàng cất tiếng:
"Ngươi cứ nằm im, ta đi mời Phán quan Thôi."
Sự xuất hiện của chiếc chuông dẫn hồn thứ ba là chuyện động trời đối với quỷ thành Phong Đô.
Hôm đó, Tống Thao cứ nằm im trong quan tài hồi lâu.
Bạch Vô Thường mời tới Thôi phán quan.
Thôi phán quan Thôi lại mời đến Tần Quảng Vương.
Họ giở sổ sinh tử, tính bàn chuyển sinh, sau cùng vẻ mặt ai nấy đều kỳ dị, thì thầm bàn tán, rồi đưa nàng đến gặp Vô Thường Chủ.
Vô Thường Chủ canh giữ Luân Hồi Luân, ngự tại bờ Hoàng Tuyền vô tận, là một thần thú mặt mũi dữ tợn, tóc rối răng nanh, hình dáng khổng lồ như một ngọn núi.
Trên con đường luân hồi, m.á.u đỏ cuồn cuộn.
Mặt nước mênh m.ô.n.g mù mịt sương mù, ẩn hiện những chiếc thuyền đưa đò chập chờn, mùi tanh nồng bốc lên nghẹt thở.
Thần thú ấy ngồi nơi bờ sông, đầu cúi thấp, mắt lim dim — lúc nào cũng như đang ngủ.
Vô Thường Chủ hiếm khi mở mắt.
Nhưng hôm đó, khi Tống Thao đứng trước mặt, nó chậm rãi mở mắt nhìn nàng.
Người con gái trần như nhộng, chân trần, tóc dài xõa đất.
Trên gương mặt nàng ngoài vẻ điềm tĩnh, chỉ còn lại sự thành kính.
Bởi vì trong đôi mắt của Vô Thường nàng thấy được lòng từ bi.
Và cũng dưới ánh nhìn đó nàng được tái sinh.
Sau này Thôi phán quan nói: nàng được siêu độ, không chỉ vì chuông dẫn hồn thứ ba đã nhận chủ, mà còn bởi trong lòng nàng đã không còn oán khí.
Sau này, quỷ thành Phong Đô có thêm một vị Vô Thường tên là Tống Thao.
Gương mặt nàng hiền hòa, xử sự điềm đạm, khóe môi luôn ẩn hiện một nụ cười mơ hồ.
Nàng có từ tâm, cũng có thủ đoạn tàn độc, đối với lệ quỷ hung ác, tuyệt không nương tay.
Trên vai nàng, thường có một con chuột tinh tên Kim Nguyên Bảo ngồi xổm, tay xách lồng đèn đầu cá, thắt bên hông một chiếc chuông dẫn hồn.
Dưới ánh mặt trời, hoặc giữa canh ba đêm tối, có lẽ ai đó sẽ nghe thấy một hồi chuông vang lên trong rừng sâu núi thẳm, hoặc cuối con đường lát đá nơi phố chợ.
Từ trong làn sương mù, một thiếu nữ bước ra, áo trắng thanh tao, ánh mắt thanh tịnh.
Ghi chép tại âm ty, Thôi phán quan viết:
Vô Thường Tống Thao, mười bảy tuổi, sinh vào mùa đông năm Canh Thìn đời Tống Thái Tông, mất vào tháng Giêng năm thứ ba niên hiệu Chí Đạo.
Nguyên nhân tử vong: Đèn cá dẫn hồn.