Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 118



Gần đây, Trương Nhuận Trạch thấy phiền lòng.

 

1

Cậu bị một tiểu thư nhà giàu bám dính lấy.

Nếu chỉ là tiểu thư nhà giàu bình thường thì cũng đành, đằng này người kia tên là Chu Mục, lại là một yêu quái đã sống hơn ngàn năm nhờ đoạt xác người khác.

 

Nói là yêu quái cũng không hoàn toàn đúng. 

Nàng vốn là con gái của một vị Thái thú thời cổ đại, sau khi trải qua biến cố, tâm tính thay đổi, bị xà yêu nhập vào, hợp thể với nó, biến thành một thứ yêu vật nửa người nửa yêu.

 

Lúc ấy, cô cô của Trương Nhuận Trạch – Liên Khương – vẫn còn sống. 

Bà là một người rất lợi hại, là thu yêu sư đến từ thời Tần.

 

Nói đến lai lịch của bà thì còn dài hơn nữa.

Tóm lại, bà là một dị nhân mang trên vai trọng trách, suốt đường đi chuyên bắt yêu trừ quái.

Cũng chính bà là người đã tách Chu Mục và con xà yêu ra khỏi thân xác tiểu thư nhà giàu Trì Đình – người vốn đã bị nàng ta đoạt xác.

Sau đó xà yêu bị bắt giữ, Trì Đình chết, thân xác kia bèn rơi vào tay Chu Mục.

 

Liên Khương hoàn thành nhiệm vụ, trở về Đế đô mà bà hằng nhung nhớ.

Tội nghiệp Trương Nhuận Trạch – đứa trẻ mồ côi được cô cô nuôi dưỡng từ bé – bị bỏ lại như chú chó con bị chủ vứt rơi, u sầu ủ rũ suốt một thời gian dài.

 

Cậu đúng là đã được thừa kế tiệm tang lễ của cô cô, nhưng chẳng vui vẻ gì cho cam.

May là, cậu cũng không hẳn cô đơn một mình.

 

Trong số những thứ được thừa kế, còn có một chiếc gương thành tinh.

Chiếc gương ấy tên là “Tiểu Điềm Điềm”, vốn là một chiếc Nghiệt Kính Đài trong điện Tần Quảng Vương của địa phủ.

Hiện tại, nó đã hóa thành hình người, tay cầm ly trà sữa trân châu, lấy dáng vẻ một chàng trai trẻ rạng rỡ sáng sủa, ngồi trước máy tính chơi game, ánh mắt ranh mãnh liếc nhìn Trương Nhuận Trạch đang bị Chu Mục quấn lấy.

 

Trương Nhuận Trạch cau chặt mày, phiền đến độ đủ kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

Dạo gần đây Chu Mục cứ lởn vởn quanh đây, không ngừng dụ dỗ, rót mật vào tai, cứ khăng khăng đòi kéo cậu gia nhập một hội cổ cầm tên là “Thần Nhạc Xã”.

 

Ngay từ đầu, Trương Nhuận Trạch đã từ chối thẳng thừng:

“Không biết, cũng không hứng thú.”

 

Chu Mục nhếch môi cười, vẻ mặt khó đoán:

“Không sao, ta là phó hội trưởng Thần Nhạc Xã, ngươi không biết thì ta có thể dạy.”

 

“Ta không thích chơi đàn, càng không có hứng với cái hội của cô, đi tìm người khác đi.”

 

Trương Nhuận Trạch nghĩ mình đã nói quá rõ ràng rồi.

Thế nhưng người phụ nữ trang điểm kỹ càng kia vẫn mặt dày không buông tha, cứ xoay vòng quanh cậu, miệng cười duyên dáng:

 

“Trương Nhuận Trạch, ngươi nhất định sẽ thấy hứng thú, ta đảm bảo.

Thần Nhạc Xã không giống những câu lạc bộ bình thường đâu, sẽ có nhiều bất ngờ đang chờ đấy, nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc…”

 

“Ngạc nhiên? Ăn cái gì? Nếu cậu không đi thì tôi đi!”

Tiểu Điềm Điềm bên cạnh vừa hút xong ngụm trà sữa cuối cùng, lập tức giơ tay xung phong, hớn hở đứng bật dậy.

 

Chu Mục liếc cậu một cái lạnh lùng.

Sau đó lại quay đầu, tiếp tục cười với Trương Nhuận Trạch:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi chỉ cần theo ta một lần thôi, chỉ một lần, cho ta một cơ hội, ta muốn mở mang tầm mắt cho ngươi.”

 

“Không đi.”

 

“Trương Nhuận Trạch, ngươi đừng vội từ chối, nghĩ kỹ lại xem. 

Chúng ta là cùng một loại người, ngươi biết mà, ta luôn ngưỡng mộ ngươi, cũng rất thích ngươi…”

 

“Cô phiền quá rồi đấy? 

Có thể đừng làm phiền ta nữa được không? 

Ta đã nói không hứng thú rồi mà! Mau đi đi, đừng đến nữa!”

 

Trương Nhuận Trạch đang sắp xếp lại giá hàng, nghe vậy bực mình ném luôn món đồ trong tay, trông chẳng khác gì con sư tử đang gồng mình kìm nén lửa giận.

Cũng khó trách, tính ra thì Chu Mục đã dây dưa với cậu suốt mấy tháng trời.

 

Mỗi lần cậu nổi nóng đuổi thẳng, nàng ta lại làm như không có gì, chỉ mỉm cười ung dung:

“Được rồi, vậy lần sau ta lại đến. 

Khi nào ngươi thấy hứng thú, nhớ gọi cho ta.”

 

Nói rồi, nàng ta nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, đeo kính râm lên, xách túi hàng hiệu, giẫm gót giày cao gót lộc cộc, quay người rời khỏi tiệm tang lễ với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.

 

Trương Nhuận Trạch hít sâu một hơi, tức đến phát điên.

 

Tiểu Điềm Điềm giận dữ nói:

“Cô ta còn bám dai hơn cả mấy người bán bảo hiểm!”

 

“Người ta bán bảo hiểm đến nhà còn biết mang theo túi trái cây, cô ta thì tay không mà đến, chẳng biết điều chút nào! 

Còn dám lườm tôi nữa chứ, tưởng mình ghê gớm lắm, không biết bản lĩnh của Điềm Tổng ta sao, sớm muộn gì ta cũng xử cô ta!”

 

Tiểu Điềm Điềm vung nắm đấm, mặt mày hằm hằm, ra sức khoa tay múa chân về phía cửa.

 

Trương Nhuận Trạch cười nhạt:

“Đừng nói suông, vậy xử đi chứ.”

 

“Chậc, không phải Điềm Tổng ta không có bản lĩnh, mà là địa phủ có quy tắc riêng. 

Cậu biết tại sao lúc trước Liên Khương không động vào cô ta không? 

Giờ cô ta tuy là chiếm xác người khác, nhưng thân xác ban đầu đã c.h.ế.t rồi. 

Khi xà yêu bị tách ra, cô ta đã hoàn toàn bám rễ trong thân xác đó, trở thành một con người hoàn chỉnh, dạng người phàm đầy đủ m.á.u thịt.

Cái kiểu vớ bẫm này tuy đáng khinh thật, nhưng hiện tại cô ta là người, bọn mình không quản được. 

Trường hợp này không thuộc quyền hạn của chúng ta.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

“Vậy ai quản?”

 

“Vô Thường quản! 

Cậu yên tâm, sớm muộn gì Vô Thường cũng sẽ đến tìm cô ta.”

 

Tiểu Điềm Điềm hừ một tiếng:

“Cứ đợi mà xem, nếu là Hắc Bạch nhị quỷ đến thì cô ta còn có đường xuống địa phủ. 

Nhưng nếu là Tống Thao đến thì tiêu rồi!

Tống Thao đâu phải người dễ chơi, nàng ta là Xích Quách nữ của Phong Đô, nổi tiếng ra tay tàn độc, Chu Mục mà rơi vào tay nàng, thì xác định xong đời luôn!”