Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 119



2.

Lần đầu tiên Trương Nhuận Trạch nghe cái tên Tống Thao từ miệng Tiểu Điềm Điềm, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Bởi vì phản ứng của Tiểu Điềm Điềm rất bất thường.

Ngoài vẻ hả hê khi nhắc đến Chu Mục, trên mặt cậu ta còn lóe lên một tia khiếp sợ.

 

Trương Nhuận Trạch liền hỏi:

“Tống Thao là ai? 

Ngươi sợ cô ta lắm à?”

 

Vừa nghe xong, Tiểu Điềm Điềm như cái lò xo bật dậy, nhảy tưng tưng mấy cái liền:

“Ai! Ai sợ cô ta chứ! 

Có gì mà phải sợ! Ta không sợ!”

 

“Cứ nhảy tiếp đi, nhảy cao hơn nữa, đừng dừng.” – Trương Nhuận Trạch bật cười chế giễu.

 

Kiểu nhảy lò xo này, đúng là biểu hiện mỗi khi Tiểu Điềm Điềm thẹn quá hóa giận.

Quả nhiên, cậu ta bắt đầu thấy chột dạ, lặng lẽ ngồi xuống trước máy tính, gãi mũi ngượng ngập:

 

“Ờ thì… ta thừa nhận là có hơi sợ cô ta một chút. 

Nhưng không chỉ mình ta sợ đâu, ngay cả cô cô của ngươi – Liên Khương – cũng sợ nữa đó.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Đừng nói nhảm.”

 

“Ta mà nói xạo thì làm con cháu luôn! 

Trương Đầu To à, đừng thấy cô cô ngươi bình thường hống hách ngang tàng mà lầm. 

Bà ấy từng vì né tránh Tống Thao mà suốt hơn hai mươi năm không dám ló mặt ra, đến khi tiểu tướng công Hứa Đình Hoài của bà qua đời, bà ấy cũng không dám xuất hiện tiễn biệt.”

 

“Không thể nào.”

 

Trong trí nhớ của Trương Nhuận Trạch, Liên Khương xưa nay luôn ngông cuồng bá đạo, chưa từng thấy bà sợ ai, thế nên cậu chẳng tin nổi lời Tiểu Điềm Điềm.

Nhưng Tiểu Điềm Điềm lại quả quyết chắc như đinh đóng cột, la lớn:

 

“Sao lại không thể! 

Năm đó cái miệng bà ấy hại bà ấy, dám đi đồn bậy về Tống Thao, nói rằng cô ta bị chôn sống hơn trăm năm mới thành đạo, hoàn toàn trái với đạo trời, còn bảo chắc chắn cô ta là con ông cháu cha trong địa phủ, đi cửa sau mới được phong làm Quỷ Tiên!

Lời đồn đó truyền đến tai Tống Thao, cô ta chỉ cười nhạt bảo hôm nào đó sẽ đích thân đến gặp Liên Khương, hỏi thử xem mình đã đắc tội gì với bà ta.

 

Trương Đầu To, ta nói thật với ngươi, vụ này là do Liên Khương không biết điều. 

Năm đó ở núi Bạch Đầu, để thu phục ma đầu Tần Cơ, chính Tống Thao đã giúp bà ta một tay. 

Kết quả thì sao? 

Cô cô ngươi chẳng biết điều, quay đầu kể chuyện của Tống Thao cho tên giải nguyên ở Cám Châu nghe, còn nói trắng ra chuyện ô dù địa phủ nữa chứ.

 

Haiz, biết chuyện cũng đừng có nói toạc ra! 

Bọn ta ai cũng ngậm miệng, chỉ mỗi bà ấy là cái miệng đi chơi xa.

 

Rồi kết quả sao? 

Tống Thao chuẩn bị đến Cám Châu tìm bà ta, thì Liên Khương lập tức chuồn êm. 

Khi đó bà ấy còn vi phạm quy định địa phủ, dùng phép giữ lại hồn phách của tiểu thư nhà họ Ôn, khiến Ôn Khanh sống thêm được hai mươi năm. 

Bà ấy dám gặp người của Âm Ti à? 

Nhất là Tống Thao thì lại càng không dám!”

 

Tiểu Điềm Điềm nói một mạch, giọng đầy hả hê, kể sạch chuyện cũ không sót mẩu nào.

Không nghi ngờ gì, kiểu hành xử này rất đúng với phong cách xưa nay của Liên Khương.

 

Khóe miệng Trương Nhuận Trạch giật giật, cuối cùng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi nói nhiều thế, rốt cuộc Tống Thao là ai? 

Có thân phận gì ghê gớm vậy?”

 

“Thân phận gì ư? 

Nói thế này đi: Trong thành Phong Đô có ba vị Vô Thường sở hữu Chuông Dẫn Hồn 

Bạch Vô Thường có biệt danh là ‘Hoạt Vô Thường’, 

Hắc Vô Thường biệt danh ‘Lãnh Tướng Quân’, 

Còn Tống Thao – biệt danh ‘Xích Quách Nữ’.

 

“Ngươi có biết Xích Quách là ai không? 

Đó là một vị thần chuyên nuốt tà ma sống ở vùng Đông Nam thời thượng cổ, thân hình to lớn, eo rộng bảy trượng, trán quấn rắn đỏ, mỗi ngày đều nuốt chửng hơn ba nghìn con ác quỷ.

 

Tống Thao khi còn sống từng chịu nỗi oan khuất thấu trời, c.h.ế.t vừa thảm thương vừa uất ức. 

Tuy được độ hóa, xóa sạch oán khí, nhưng do trải nghiệm kiếp trước, nên cô ta cực kỳ căm ghét cái ác. 

Những linh hồn tội lỗi rơi vào tay cô, thường chỉ có một kết cục duy nhất — hồn bay phách tán.”

 

3.

Câu chuyện về Tống Thao, đối với Trương Nhuận Trạch mà nói, vốn chỉ là chuyện nghe cho vui, nghe rồi để đó.

Trước đó, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ quen biết cô ta, lại càng không ngờ sẽ có ngày dây dưa với một nhân vật như thế.

 

Cho đến đêm hôm đó.

Đêm đã về khuya, tất cả các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa. 

Ngã tư đường đã sớm rũ bỏ sự náo nhiệt ban ngày, trở nên vắng lặng hoàn toàn.

 

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chỉ còn tấm biển hiệu của Tiệm tang lễ Tri Thu là còn lập lòe ánh sáng.

Trương Nhuận Trạch vốn quen đóng cửa muộn, bởi Tiểu Điềm Điềm thường cày game đến tận nửa đêm, còn kéo cậu ngồi bên cạnh coi chung.

Lý do nghe có vẻ chính đáng: g.i.ế.c thời gian, đỡ cho cậu lúc rảnh rỗi lại nghĩ đến cô cô mà buồn rầu.

 

Gần mười hai giờ, như thường lệ, Trương Nhuận Trạch nhắc:

“Đừng chơi nữa, đến giờ đóng cửa rồi.”

 

Tiểu Điềm Điềm vừa hét “biết rồi mà!”, vừa gõ bàn phím lách cách như sấm.

Thế nhưng đang gõ dở, cậu ta bỗng khựng lại, sắc mặt đột ngột thay đổi.

 

“Vãi chưởng!”

 

Trương Nhuận Trạch còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Điềm Điềm đã bật dậy, hệt như có lửa đốt mông, lao vèo lên lầu:

 

“Xong rồi xong rồi! 

Tống Thao đến rồi! 

Tuyệt đối đừng nói là ta có ở đây nha! 

Ta không muốn gặp cô ta đâu!”

 

Nhắc Tống Thao – Tống Thao liền đến.

 

Giờ này nơi đầu phố đã hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người.

Đêm sạch như lau, trăng sáng như gương, phố xá tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy một tiếng ve sầu kêu cũng đủ chấn động lòng người.

 

Trong cái yên tĩnh ấy, văng vẳng truyền đến tiếng chuông nhẹ như côn trùng vỗ cánh.

Khi âm thanh dần rõ hơn, những chiếc đèn neon ngoài cửa tiệm chợt đồng loạt tắt ngóm.

 

Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy mở, Trương Nhuận Trạch nín thở, trong lòng bỗng thấy hồi hộp.

Ấn tượng của cậu về Tống Thao vẫn dừng lại ở lời kể của Tiểu Điềm Điềm – một thần vật ăn tà yêu với vòng eo bảy trượng, trán quấn xà đỏ, chuyên nuốt ác quỷ.

Cho nên, khi một bàn tay trắng trẻo, mảnh mai đầu tiên lọt vào tầm mắt, cậu hoàn toàn sững người.