Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 120



Người con gái bước vào, dẫm lên màn đêm mà đến, như thể mang theo cả khí lạnh của buổi chạng vạng cuối thu.

Không gian trong tiệm bỗng chốc lạnh hơn hẳn.

 

Tống Thao vóc dáng mảnh khảnh, vận một chiếc áo đối khâm cài nút, phối với váy mã diện lưng cao.

Bộ váy đen tuyền ấy, dưới ánh đèn như ẩn như hiện, lấp lánh những tia sáng rực rỡ, trông chẳng khác gì lông quạ được ánh dương chiếu rọi, vừa u tối vừa hoa lệ.

 

Lông chim cú quét nhẹ đôi cánh, chim gõ kiến sà xuống cành dâu – sắc đen ấy đẹp đến mức ngàn bức tranh nghìn nét mực cũng không họa nổi, như thể sinh ra cùng đất trời, là thứ màu sắc đẹp nhất mà tự nhiên ban tặng

 

Còn bản thân Tống Thao thì có một mái tóc dài uốn nhẹ xõa đến tận eo, mỗi lần ngẩng đầu nhìn người, vầng trán trắng mịn hiện rõ, dung nhan như hoa như ngọc, làn da trắng đến mức gần như nhợt nhạt, mang theo vẻ đẹp mong manh đầy lạnh lẽo.

 

Người con gái dáng vẻ như ảo ảnh, tựa như yêu linh giẫm ánh trăng mà đến trong đêm khuya, cũng như thần minh vụt hiện giữa cơn mộng, dung nhan đoan chính, thần thái trang nghiêm, không thể khinh nhờn.

Dưới đôi mày liễu mảnh cong kia là một cặp mắt phượng dài khẽ nhướn, trong nét lạnh lùng thoáng ẩn một tầng hàn ý sâu hun hút.

 

Ánh mắt giao nhau, Trương Nhuận Trạch hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Cậu không ngờ Tống Thao lại đẹp đến thế.

 

Không hề giống với hình tượng “eo rộng bảy trượng, trán quấn xà đỏ” của vị thần ăn tà yêu trong lời kể.

Cũng chẳng giống một trong hai vị Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, người thì thè lưỡi dài, người thì mặt mũi hung tợn.

Lại càng không giống cô cô Liên Khương của cậu.

 

Cùng là "người ngoài trong cuộc sống này", nhưng Liên Khương chỉ là một cô nàng khoác lên lớp da người, lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch.

Bà ấy suốt ngày chẳng rửa mặt cũng chẳng đánh răng, chân đi dép lê lẹp xẹp, ngồi vắt chân chữ ngũ trước cửa tắm nắng, rồi nheo mắt xỉa răng như ông chú hàng xóm.

So với bà ấy, Tống Thao cứ như một tiên nữ bước ra từ tranh, đẹp đến mức khiến người ta tưởng mình đang mơ.

 

Trương Nhuận Trạch ngây ra một lúc lâu mới lấy lại được hồn.

 

Cũng là cô gái có ánh mắt băng lạnh kia mở lời trước:

“Ngươi là Trương Nhuận Trạch?”

 

“Hả? À… đúng, tôi là Trương Nhuận Trạch.”

 

“Âm Ti Vô Thường – Tống Thao. 

Chu Mục có ở đây không? Đã đến lúc cô ta phải c.h.ế.t rồi.”

 

“Chu Mục à, cô ta không có ở đây.”

 

“Không ở đây?”

 

Tiên nữ khẽ nhíu mày, ánh mắt càng lạnh thêm vài phần:

“Hiện tại ta không cảm nhận được tung tích của cô ta, điều này... không thể nào.”

 

Quả thực là không thể.

Giờ đây Chu Mục chỉ là một phàm nhân bằng xương bằng thịt, cho dù ở bất cứ đâu, cũng không thể thoát khỏi sự truy bắt của Vô Thường.

Mà lý do Tống Thao lần ra được đến tiệm tang lễ này, chính là vì nơi này từng là địa bàn của Liên Khương, hơn nữa nơi đây còn giấu một chiếc Nghiệt Kính Đài không chịu gặp cô.

Đây là nơi duy nhất mà Chu Mục có thể ẩn thân.

 

Sợ bị hiểu lầm là đang bao che, Trương Nhuận Trạch vội vàng giải thích:

 

“Cô ta thực sự không có ở đây, nhưng dạo gần đây đúng là có hay lui tới. 

Hay là… cô cứ đợi ở đây một lát?”

 

“Làm phiền rồi.”

 

Trương Nhuận Trạch vốn chỉ định nói khách sáo cho có lệ, không ngờ tiên nữ lại khẽ gật đầu, thanh âm trong trẻo, lạnh lùng vang lên đồng ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

4.

Tầng hai của tiệm tang lễ là một căn hộ nhỏ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách.

Sau khi Liên Khương rời đi, căn phòng chứa đồ được dọn dẹp lại, kê thêm một chiếc giường cho Tiểu Điềm Điềm ở tạm.

Một số đồ đạc không có chỗ cất đành phải chất tạm ngoài phòng khách, khiến không gian vốn đã chật hẹp lại càng thêm bí bách.

 

Tống Thao ngồi trên chiếc sofa duy nhất còn tương đối gọn gàng.

Trương Nhuận Trạch trước tiên rót cho cô một cốc nước, rồi lại nghĩ ngợi một chút, đi vào bếp gọt một quả táo.

 

Tiểu Điềm Điềm lúc này trông hệt như học sinh tiểu học mắc lỗi, cúi đầu ủ rũ, hai tay túm chặt vạt áo, đứng im re trước mặt Tống Thao.

Cậu ta lén lút liếc sang phía Trương Nhuận Trạch đang ở trong bếp, ánh mắt đầy oán thán.

 

Trương Nhuận Trạch làm như không thấy.

Tống Thao định ở lại đây một đêm, cậu đem táo đã gọt cắt thành lát, bày ra đĩa trái cây rồi đặt lên bàn trà, sau đó trở vào phòng mình.

 

Phòng chứa đồ nơi Tiểu Điềm Điềm ngủ bừa bộn như ổ chó, chắc chắn không thể mời khách ở tạm.

Còn để Tống Thao ngủ ngoài sofa thì quá thất lễ.

Thế là Trương Nhuận Trạch đành thay toàn bộ ga trải giường và chăn gối trong phòng mình, dọn dẹp sơ qua rồi nhường phòng lại cho Tống Thao.

 

Dù sao thân phận của Tống Thao không phải dạng tầm thường, cậu không dám lơ là.

Vì từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, lại lớn lên cùng một cô cô lười biếng như Liên Khương, tay nghề dọn dẹp của Trương Nhuận Trạch rất đáng nể.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Một bộ thao tác thay giường dọn phòng – gọn gàng dứt khoát, một mạch làm xong.

Đồng thời, cậu vẫn lắng tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách, một chữ cũng không bỏ lọt.

 

Bên ngoài cửa phòng, Tiểu Điềm Điềm vẫn cúi gằm đầu, mãi không nói tiếng nào. 

Cuối cùng là Tống Thao lên tiếng trước:

 

“Kính huynh, nay ngươi đã có thể hóa hình làm người, xin chúc mừng.”

 

“Tống… Tống Thao, ta xin lỗi.”

 

“Sao lại xin lỗi? 

Ngươi có lỗi gì với ta?”

 

“Ta thật lòng xin lỗi.”

 

“Cho nên, năm xưa bị Liên Khương nói vài câu lừa đi, thật ra là vì ngươi muốn tránh mặt ta?”

 

“Tống Thao, ta thật sự biết lỗi rồi, ta xin lỗi.”

 

“Kính huynh, ngươi không làm gì sai cả, không cần xin lỗi.”

 

Tống Thao bình thản nhìn cậu ta, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói nhẹ như sương:

 

“Ta chưa từng trách ngươi. 

Ngươi sống ở nhân gian lâu như vậy, chắc cũng hiểu một câu: người có tình thì bị ràng buộc, người vô tâm thì tự do tự tại. 

Dù giữa ta và ngươi từng kết bái, ta từng gọi ngươi một tiếng Kính huynh, nhưng ta cũng hiểu rõ rằng tình cảm là thứ xuất phát từ lòng người, đã trao đi là không đòi lại. 

Giữa ta và ngươi không có ai nợ ai, việc đã qua thì nên cho qua. 

Ta hiểu, ngươi cũng có nỗi khổ riêng.”

 

“Tống Thao, xin lỗi, ta thật sự biết sai rồi, thật sự…”

 

Trương Nhuận Trạch thấy hơi ngạc nhiên vì giọng Tiểu Điềm Điềm bắt đầu nghẹn lại, rõ ràng là đang khóc.

Không chỉ khóc, cậu ta còn phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Kỳ ảo hơn là nước mắt của một chiếc gương thành tinh, khi trào ra lại giống như những hạt thủy tinh long lanh, tí tách rơi xuống sàn rồi lập tức tan biến, không để lại chút dấu vết nào.

Vừa buồn cười vừa chua xót.