Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 126



Vượt qua gần ngàn năm, Khảm Tinh Đại Tiên vẫn lấy đó làm điều may mắn.

Quả nhiên nó là một con chuột thông minh, từ sớm đã hiểu tầm quan trọng của “biên chế”.

 

Một chuột yêu bình thường, vốn dĩ không thể vào Âm ti.

Nhưng ai bảo nó từng ăn nửa đoạn ruột của Tống Thao làm gì?

 

Tống Thao tu thành Quỷ Tiên với thân phận người phàm, ruột gan nàng cũng được coi là “đắc đạo”.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vì vậy nàng mỉm cười, đặt cho nó cái tên “Kim Nguyên Bảo”.

 

Từ đó trở đi, Kim Nguyên Bảo không còn là một tiểu yêu trốn chui trốn lủi nữa.

Nó đường hoàng ngồi trên vai Tống Thao, thường theo nàng đi dạo nhân gian.

Hoặc ở lại địa giới Hoàng Tuyền, nằm cạnh chủ nhân Vô Thường, cùng ngủ với thần thú kia.

 

Nó mãi không thể hóa hình thành người, hoàn toàn là do lười.

Được cung phụng đủ đầy, ăn no ngủ kỹ, tròn trịa như hòn bi, ngày nào cũng hô hào tu luyện, nhưng lại chẳng chịu nhúc nhích.

Chính vì thế, nó cực kỳ ganh tị với gương nghiệp chướng.

 

Cái gương đó không chỉ không cần tu hành mà vẫn có được linh lực của Tống Thao, lại còn chiếm được trái tim nàng.

Kim Nguyên Bảo lúc nào cũng muốn cho gương nghiệp chướng một bài học.

Nhưng nó lại chẳng dám ra tay bừa bãi, bởi vì đến giờ, thực lực của cái gương ấy vẫn là ẩn số.

 

2.

Tống Thao đã tìm kiếm Chiêm Thế Nam suốt hơn ba trăm năm.

Quỷ sai dưới âm ty ai cũng biết, đó là chấp niệm lớn nhất đời nàng.

Chỉ cần nhắc đến tung tích của Chiêm Thế Nam, ngay cả Kim Nguyên Bảo cũng trở nên nghiêm túc mấy phần.

 

Nàng tìm mãi, tìm mãi, đến cuối cùng vẫn không thấy một tia hy vọng.

Mãi cho đến khi nàng gặp được ma đầu Tần Cơ ở Bạch Đầu Sơn.

Rồi sau đó, trở lại bờ Hoàng Tuyền, nàng trông thấy Đại công tử nhà họ Tô — Tô Miễn — đang đứng ở đầu cầu.

 

Nhân thế vội vã, đã hơn hai mươi năm trôi qua.

Dòng nước Hoàng Tuyền đỏ lòm như máu, sục sôi cuồn cuộn, sương mù giăng khắp, mùi tanh tràn ngập.

Vậy mà Tô Miễn một thân áo trắng, phong thần tuấn lãng, trông vẫn tự tại tiêu d.a.o như xưa.

 

Hắn vẫn chưa chịu đi đầu thai, ngày ngày canh giữ bên bờ Hoàng Tuyền, chỉ vì vẫn đang đợi một cô gái tên Tiểu Liễu.

 

“Tôi chỉ cầu một kiếp nhân duyên, mong đời sau được ở gần nàng hơn chút.” 

Tô Miễn nói, 

“Tống cô nương, cảm ơn người đã thành toàn.”

 

Phàm là vong hồn, nếu chậm trễ không chịu đầu thai, sẽ nhanh chóng bị cảnh giới Hoàng Tuyền ăn mòn, hồn phách tiêu tán.

Tô Miễn vẫn còn đứng đó là vì Tống Thao đã dùng linh lực của chiếc chuông dẫn hồn, cố định hình dáng linh hồn giúp hắn.

Tất nhiên, không phải vì hắn tuấn tú phong nhã, mà đơn giản là vì cô gái tên Tiểu Liễu ấy.

 

Quỷ sai dưới âm giới ai cũng gọi nàng là Xích Quách Nữ của Phong Đô, nhưng ít ai biết, Xích Quách Nữ cũng có trái tim dịu dàng.

Năm xưa chia tay ở Bạch Đầu Sơn, Tiểu Liễu từng hỏi nàng:

“Người xưa chỉ là bụi trần, vậy cô đã buông bỏ được chưa?”

 

Cô gái ngốc ấy còn nói:

“Tống cô nương, ta sẽ không quên đâu. 

Dù chàng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong đời ta, nhưng sự trọn vẹn của ta đều có liên quan đến chàng.”

 

Tống Thao nghĩ, bản thân nay đã đắc đạo phi thăng, cũng xem như không còn tiếc nuối gì, là viên mãnrồi.

Vậy tại sao nàng vẫn giống Tiểu Liễu, vẫn chọn cách mãi không quên?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Người xưa chỉ là bụi trần” — câu đó chẳng qua chỉ là lời an ủi người khác.

Chỉ cần Chiêm A Di còn chưa tìm ra tung tích, nàng vĩnh viễn chẳng thể buông bỏ.

 

Ba trăm năm tìm kiếm, cuối cùng nàng cũng có thời gian đứng lại bên cầu, kể hết quá khứ cho vị công tử nhà họ Tô nghe.

Tô Miễn quả nhiên thông tuệ, mắt phượng hẹp dài nhìn nàng, trong đáy mắt hiện lên một tia thương cảm.

 

Hắn nói:

“Có lẽ trong lòng cô đã sớm biết đáp án, chỉ là không muốn tin mà thôi.

Một người tìm suốt ba trăm năm không ra, cũng chẳng rõ nguyên nhân tiêu tán, rất có thể hắn chưa biến mất, mà là không muốn để cô tìm thấy.”

 

Sắc mặt Tống Thao trong thoáng chốc tái nhợt hơn hẳn.

Một người ngoài cuộc thông minh, nói trúng tim đen nàng.

 

Nàng đứng giữa cảnh giới Hoàng Tuyền, bỗng thấy tất cả trước mắt như ảo ảnh, m.ô.n.g lung đến nỗi gần như không đứng vững.

Sau đó nàng lảo đảo đến bên cạnh Vô Thường Chủ, chỉ mong tìm chút an ủi.

 

Thế nhưng Thú Thần chẳng hiểu được chấp niệm của nàng, nên không hề mở mắt.

Dù nàng khẽ lẩm bẩm:

“Mọi người đều biết, đều biết ta đã tìm hắn suốt ba trăm năm như một kẻ điên, vậy mà... không ai dám nói ra.”

 

Không phải không ai dám nói, mà là không ai nỡ nói.

Giống như chính nàng cũng không nỡ thừa nhận, suốt ba trăm năm qua, nàng đã gặp qua tất cả chư thần trong Phong Đô: từ các vị phán quan, Diêm La, Thành Hoàng... duy chỉ chưa từng diện kiến Đại Đế Phong Đô.

 

-----

 

Trên những cột đá cao vút của cung điện Đại Đế, có một con mãng xà khổng lồ cuộn quanh.

Đó là Hoàng Xà — ma vật của Hoàng Tuyền.

 

Tương truyền, Hậu Thổ nương nương đã lấy thân hóa đạo, bước vào luân hồi.

Thế nhưng nhân gian là nơi sản sinh ô uế, sát khí và khổ nạn không ngừng sinh sôi.

Nếu đã không thể quét sạch, vậy thì cần một thế lực duy trì cân bằng.

 

Vì lẽ đó, Đại Đế Phong Đô không ngự tại Âm ti.

Ngài chấp chưởng U Minh, là người kế thừa ý chí của Hậu Thổ nương nương.

Ngài chính là bóng hình của nhân gian, không ngừng bước vào luân hồi, chịu đựng khổ đau, gánh lấy tội nghiệt và ô uế cho thế gian.

 

Giác ngộ từ trần thế, nghĩa là mỗi kiếp sống đều phải chịu đau khổ.

Đáp ứng nghiệp duyên, không sinh không diệt.

 

Ngài không chỉ là Chiêm A Di, mà còn là vô số hóa thân khác.

 

Là Bá Ấp Khảo — con tin của nhà Ân Thương — bị Trụ Vương g.i.ế.c hại, nấu thành canh thịt.

Là một chư hầu đầy trung nghĩa, bại trận rồi bị vây khốn đến chết, mang tiếng xấu trọn đời.

Là một tiểu tướng giữ thành, bị vu oan câu kết giặc, bị siết cổ đến c.h.ế.t để chịu tội thay.

Là đứa con trai duy nhất trong một gia đình nông dân, mang oan khuất không lời, nhà tan cửa nát, tự vẫn mà chết.

 

Tâm chưa chết, thì đạo chưa sinh.

Khi đạo sinh, thiện ác mới được phân định rõ ràng.

Lấp đầy những khiếm khuyết, là để cứu rỗi điều ác.

Vậy nên, Chiêm A Di chẳng qua cũng chỉ là một ảo ảnh của nhân gian.

 

---