Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 127



Tống Thao bật khóc. 

Sau khi hiểu ra tất cả, nàng ôm mặt, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Giọt lệ của nàng lạnh buốt như sương, mà ở Hoàng Tuyền cũng chỉ là một bóng mờ ảo ảnh.

 

Nỗi dằn vặt suốt ba trăm năm, chấp niệm không buông, cuối cùng cũng chỉ là một hiểu lầm mà ai ai cũng đã sớm nhìn ra.

Một mối si tình đơn phương, tự mình đa tình.

 

Đèn cá dẫn đường cho hồn phách, mở cửa địa phủ, đưa vong hồn vào Hoàng Tuyền.

 

Khi xưa Huyền Cơ không hề hay biết: người khiến hắn phải bỏ mạng dưới thiên kiếp quả thật đến từ địa phủ.

Ấy là khi Đại Đế Phong Đô đang trong quá trình giác ngộ phi thăng, trên đường trở lại Phong Đô, vô tình băng qua Tiên Sơn, khiến thiên lôi hàng xuống.

 

Sư phụ của Huyền Cơ từng bói ra ánh sáng dẫn hồn của đèn cá, biết kẻ đó đến từ địa phủ, nhưng lại không thể tính ra thân phận của Đế quân.

Ngay cả Huyền Cơ cũng không bói được.

 

Hắn hao tâm tổn trí, liều lĩnh nghịch thiên, kỳ thực chỉ tính được một người — chính là Tống Thao — người sẽ có ràng buộc sâu sắc với Đế quân nhập thế.

Vì Tống Thao và Đế quân sau khi nhập thế có mối nhân duyên sâu nặng, là người mà cả hai đều ngưỡng mộ trong lòng.

 

Tô Miễn đã nói đúng, nàng vốn dĩ đã linh cảm từ lâu.

Nàng từng hỏi Thôi phán quan:

“Nghe nói trong cung Đại Đế có treo một bức họa của Đế quân. 

Ta từ khi đến đây vẫn chưa từng được diện kiến người. 

Muốn đến bái lạy một lần.”

 

Lúc đó, cây bút trong tay Thôi phán quan khựng lại, lập tức nghiêm giọng:

“Vạn lần không được! 

Ngoài điện Đế quân có một con Hoàng Xà, sẽ nuốt sạch tất cả kẻ nào cả gan xông vào. 

Chớ có liều lĩnh!”

 

Tống Thao lại hỏi Bạch Vô Thường:

“Bạch huynh có biết dung mạo Đế quân ra sao không?”

 

Bạch Vô Thường giọng the thé, ngó trái ngó phải rồi giả vờ lảng tránh:

“Đế quân ấy à… tất nhiên là mang phong thái của bậc tôn thượng… 

Ấy chết, Thôi phán, ngươi đi đâu đấy? Chờ ta với!”

 

3.

Ban đầu, Tống Thao không dám chắc Chiêm A Di chính là hóa thân nhập thế của Đại Đế Phong Đô.

Là lời của Tô Miễn đã khiến nàng bừng tỉnh.

 

Từ trước đến nay, nàng luôn là một cô nương thông minh.

Sau khi nhớ lại những biểu hiện khác thường của đám quỷ sai âm ty, lại nghĩ đến tấm gương nghiệp chướng từng biết hết thiên địa, nay lại trở nên im lặng đến kỳ lạ, trong lòng nàng dần dâng lên một cảm giác bất an.

 

Nàng từng gọi nó là Kính huynh, từng cùng nó chia sẻ linh lực. 

Sao có thể không nhận ra sau khi nó khai linh, trên mặt lại luôn thấp thoáng vẻ áy náy?

Đến khi nàng thực sự tỉnh ngộ, nhận rõ sự thật, thì tấm gương đá đã mọc chân kia vì không dám đối diện với nàng đã lén lút chạy theo Liên Khương bỏ trốn.

 

Kim Nguyên Bảo tức đến mắng chửi om trời:

“Á đù! 

Cái đồ gương mặt dày vô tình vô nghĩa! 

Lừa chúng ta suốt ba trăm năm, hưởng hết lợi lộc mà không biết xấu hổ!”

 

Tống Thao từng hoang mang, hết sức không hiểu, vì sao ai nấy đều biết rõ sự thật, vậy mà cứ cố tình giấu nàng?

Cho đến khi Thôi phán quan nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô có biết không, kể từ khi Đế quân nhập thế rồi phi thăng trở lại, có biết bao nhiêu nữ tử vẫn mãi quấn lấy không buông?

 

Tống Thao, đừng nói cô và Chiêm A Di chưa thành thân, dù là đã kết tóc, đã sinh con, tự cho là kiếp này cùng Đế quân đồng sinh cộng tử, tình thâm nghĩa trọng, đến khi c.h.ế.t vẫn không chịu đi đầu thai, sống c.h.ế.t đòi gặp một lần, dọa rằng nếu không gặp thì sẽ hồn phi phách tán... 

Cuối cùng thật sự tiêu tán rồi, Đế quân cũng chẳng liếc mắt một cái.

 

Còn có người sinh oán giận, len lén xâm nhập vào cung Đại Đế Phong Đô, bị Hoàng Xà một hơi nuốt sống. 

Dù khuyên thế nào cũng không nghe, mãi mê muội không tỉnh. 

Sao các người cứ không chịu hiểu, Đế quân sau khi phi thăng rồi, sẽ không có thất tình lục dục.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Đại ái vô ái, đại thiện vô thiện.

 

Chỉ cần còn nặng tình với một người, thì đã không thể làm vị thần cai quản U Minh nữa.

Cho nên Đại Đế Phong Đô là vô tình, là vô cảm.

 

Thôi phán quan lại nói:

“Khi cô mới được độ hóa, oán khí tuy đã tiêu, nhưng chấp niệm vẫn còn. 

Phải rất khó khăn mới có thể đắc đạo, ai dám nói hết những điều này với cô chứ?

 

Nếu cô cũng giống những người phụ nữ kia, đeo bám không buông, thì bao công sức tu hành hóa tiên đều uổng phí. 

Đế quân sẽ không vì cô đã thành tiên mà mềm lòng, bởi ngài căm ghét sự dây dưa u mê.

 

Chúng ta khi ấy nghĩ, thôi thì cứ để cô đi tìm. 

Khi tìm mãi không ra, tự nhiên sẽ tin rằng Chiêm A Di đã tiêu tán, đến lúc đó chấp niệm cũng sẽ dần biến mất.

 

Nào ngờ cô lại giống Liên Khương từ Ân Đô đến, sao cũng không chịu buông bỏ. 

Đã vậy thì càng không thể nói.”

 

Không dám nói.

Không nỡ nói.

Cũng không được phép nói.

Không thể nói.

 

Phải, không thể nói — vì Đại Đế Phong Đô không chỉ vô tình, mà còn nổi danh là Bắc Đế Ma Vương.

 

Những lời đồn thế này, Tống Thao từng nghe qua.

Nàng vốn cho rằng, là Thôi phán quan và bọn họ đã xem thường nàng.

Bởi điều nàng không buông bỏ, từ đầu đến cuối, chỉ là một vong hồn của A Di ca mà nàng mãi tìm không thấy.

Chỉ cần biết hắn vẫn còn tồn tại, chưa tiêu tán, nàng sẽ có thể hoàn toàn buông bỏ, hoàn toàn giác ngộ.

 

Thế nhưng, khi biết được rằng Di ca chỉ là một ảo ảnh của nhân gian, là một hạt bụi chưa từng thực sự tồn tại trên đời, tay nàng bắt đầu run rẩy, bởi chấp niệm vẫn chưa thật sự tiêu tan.

Nàng nhớ đến đôi mày bất kham cùng ánh mắt ngang tàng của thiếu niên năm đó, nhớ cả vẻ mặt hung dữ, cùng khoảnh khắc hắn ôm lấy gương mặt nàng, rơi nước mắt.

 

Khi ấy Di ca nói:

“Lan tỷ nhi, ta muốn cưới nàng, từ trước đến giờ đều muốn. 

Ta không cam lòng để nàng gả cho người khác.”

 

Sau đó hắn còn nói:

“Lan tỷ nhi, nàng là của ta. 

Nếu ta không chết, ta muốn nàng mãi mãi là của ta.

Lan tỷ nhi, nhớ kỹ lời ta, chỉ cần ta còn sống, nhất định nàng là của ta.”

 

Di ca thuộc về nàng.

Di ca từng đối tốt với nàng như thế, Di ca coi nàng còn quý hơn cả tính mạng...

Hóa ra... chỉ là một ảo ảnh mà thôi.