Tống Thao nhớ lại lá thẻ bói năm xưa nàng từng xin cho mối nhân duyên với Di ca.
Khi ấy, vị lão ni trong đạo quán đã nói:
“Đào lý lụi tàn theo gió xuân, chim bay về Tây rồi lại ngược sang Đông.
Nếu tiểu nương tử cầu duyên, đây là một quẻ xấu.”
Đào lý tạ xuân phong, tây phi hựu phục đông — Cho đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa thật sự của câu ấy.
Duyên phận của nàng, chẳng qua chỉ là công dã tràng.
Thôi phán quan nói đúng — Đế quân vô tình.
Thế nên sau khi phi thăng, ngài mới có thể hoàn toàn gạt bỏ nàng ra khỏi tâm trí.
Nếu ngài còn chút tình cảm, lẽ nào có thể quên đi mộ phần nơi núi hoang, nơi từng chôn sống một cô gái mà ngài từng yêu?
Nếu ngài còn chút tình cảm, lẽ nào không muốn biết cô gái ấy sau cùng ra sao, có được luân hồi chuyển thế hay không?
Bởi vì Đế quân vô tình, nên nàng mới bị chôn sống suốt trăm năm, chịu đủ mọi thống khổ.
Bởi vì Đế quân vô tình, nên nàng mới dằn vặt suốt ba trăm năm, nước mắt rơi đến mức khiến một chiếc gương hóa thành tinh.
Chấp niệm chưa tiêu tan, cho nên dù có đắc đạo thành tiên, nàng cũng chưa từng thực sự buông bỏ.
Thế nhưng, chẳng ai quan tâm nàng có thể buông hay không.
Người ta chỉ xuýt xoa rằng: một cơ duyên lớn đến nhường nào, bị chôn sống trăm năm mà vẫn có thể đắc đạo.
Thậm chí đến cả Liên Khương từ Ân Đô tới cũng nói:
“Bị chôn trăm năm mà có thể thành tiên?
Thế gian nào có đạo lý ấy, chắc chắn là con ông cháu cha dưới địa phủ.”
Con ông cháu cha của ai?
Tống Thao rất muốn biết.
Vì vậy, nàng không kìm được lòng mình, cuối cùng vẫn tìm đến cung điện Đại Đế Phong Đô.
Từng nghĩ mình sẽ không giống những nữ tử mê muội kia, cố chấp bám riết, khăng khăng đòi gặp Đế quân một lần.
Vậy mà nàng lại đứng đó, ngây ngẩn hồi lâu trước cửa điện.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nàng biết rất rõ,lúc này Đế quân vừa từ nhân gian lịch kiếp trở về, đang ở trong điện.
Hoàng Xà quấn quanh cột đá vươn đầu ra, lưỡi rắn thè dài, nguy hiểm nhìn xuống nàng từ trên cao, đồng tử dựng thẳng, u ám khó dò.
Nó đang thèm khát nhỏ dãi, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Nghĩa là: Đế quân không muốn gặp nàng.
Tống Thao khẽ cụp mi mắt, xoay người, lặng lẽ rời đi.
Cũng chính từ khoảnh khắc ấy, nàng mới thực sự hiểu rõ — A Di ca đã thực sự tan biến rồi.
Tan vào hư không, như một đoạn lịch sử đã phủ bụi thời gian.
Nhưng nàng lại nhớ hắn đến thế.
Vì thế, nàng quyết định bắt chước thói quen xưa, muốn xuống nhân gian tìm lại chút bóng hình cố nhân, xem như một cách để an ủi lòng mình.
Thôi phán quan đã cảnh báo nàng:
“Đế quân đã nhập thế, tuyệt đối không được quấy nhiễu.
Nếu không, sẽ là một tội lớn.”
Tống Thao chỉ nhẹ gật đầu, nói một tiếng “Được.”
Nàng đã âm thầm dõi theo Đế quân ba kiếp người.
Kiếp thứ nhất, nàng thấy ngài sinh ra trong một gia đình quan lại, từ nhỏ đã nghiêm khắc với chính mình, cha mẹ yêu thương dạy dỗ.
Cũng nhìn thấy ngài sớm đỗ đạt,mười lăm tuổi thi đỗ tú tài, mười chín tuổi thành thân.
Đêm tân hôn, trong mắt chàng trai ấy chỉ có cô nương e thẹn kia,hắn dịu dàng hôn lên gương mặt nàng.
Tống Thao lặng lẽ nhìn gương mặt ấy — giống hệt A Di ca — lòng vẫn như mặt nước tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ứng cúng, ứng vận, vô sinh.”
Sau đó, số phận hắn dần lâm vào cảnh hoạn nạn.
Phụ thân bị kẻ gian hãm hại trong quan trường, c.h.ế.t một cách oan uổng, mờ ám.
Gia đình sa sút, mẫu thân vì đau buồn sinh bệnh rồi mất.
Hắn quyết chí ra làm quan, muốn kêu oan rửa sạch nỗi nhục cho cha, nhưng lại bị người tố cáo gian lận trường thi, bị đánh gãy hai chân.
Đời sống lâm vào tuyệt vọng, vợ hắn vì muốn nuôi sống con, buộc lòng hòa ly, mang theo hài tử tái giá.
Người quân tử đoan chính, tự trọng một đời ấy, cuối cùng lại c.h.ế.t trong một đêm mưa lạnh.
Thương tật tái phát, hai chân gãy nát bị chuột gặm nát trong ổ rơm.
Bên cạnh hắn, không một ai.
Giây phút hấp hối, chính là Tống Thao xuất hiện, ôm lấy hắn vào lòng.
Người đàn ông tuấn tú ngày nào, giờ đây đã trở nên gầy gò tiều tụy, mặt mũi hốc hác đến chẳng còn hình người.
Môi hắn tái nhợt không còn giọt máu, dưới mắt thâm đen, sắc diện phủ đầy tử khí.
Thế nhưng khi mở mắt ra, hắn lại khẽ mỉm cười:
“Cô nương là ai?”
Tống Thao đặt một viên xí ngầu khảm hạt đậu đỏ vào lòng bàn tay hắn.
Nàng khẽ đáp:
“Cố nhân.”
Người đàn ông khẽ vuốt ve viên xí ngầu trong lòng bàn tay, khẽ ngâm:
“Giếng sâu thắp đuốc soi hình,
Cùng lang xa bước, chớ đành vây mê.
Xí ngầu đậu đỏ trao về,
Tương tư đến tận tủy, người hay chăng...
Cô nương à, thứ này nên để dành cho người trong lòng mới phải.”
Giọng hắn khàn đục, nhưng vẫn dịu dàng ấm áp.
Tống Thao lặng lẽ nhìn hắn, gương mặt bình tĩnh như nước, chỉ có một giọt lệ âm thầm rơi xuống từ khóe mắt.
Lệ của Vô Thường — vô sắc, vô hình — chạm vào gò má người đàn ông, liền tan biến không dấu vết.
Nhưng dường như hắn cảm nhận được.
Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, hắn nhắm mắt lại, và mãi mãi ra đi trong vòng tay của Tống Thao.
4.
Kiếp thứ hai của Đế quân, là một vị đại phu, tên gọi Kiều Ngọc An.
Hắn xuất thân lận đận, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, được một cao nhân trong núi nhặt về làm đệ tử, truyền cho y thuật.
Khi ấy đúng lúc thiên hạ đại hạn, dịch bệnh lan tràn, xác c.h.ế.t chất đầy đồng.
Kiều Ngọc An xuống núi cứu người, cùng hai sư huynh đệ đồng môn hành y, trị dịch.
Hắn ở lại một ngôi làng nọ, chịu trách nhiệm xử lý tàn cục.
Đến khi những người dân cuối cùng trong làng khỏi bệnh, hắn lại không may nhiễm phải.
Sư huynh đệ đều đang ở nơi khác chưa quay về, Kiều Ngọc An chỉ có thể tự sắc thuốc cho mình, nhưng mãi không thấy đỡ.
Lúc đầu, người trong làng còn mang đồ ăn tới.
Họ không dám đến gần căn nhà hắn ở, chỉ để thức ăn ngay trước cửa.
Về sau, nghe thấy trong nhà hắn không ngừng ho khan, thở dốc khó nhọc, dường như đã sắp cạn kiệt sinh mệnh.
Dân làng bắt đầu sợ.
Không biết từ đâu truyền đến lời đồn rằng dịch bệnh sẽ tái phát.
Lòng người hoang mang, dân làng tin là thật.
Vì thế, một đêm nọ, khi Kiều Ngọc An còn chưa chết, họ đã cho rằng hắn c.h.ế.t rồi, liền phóng hỏa đốt căn nhà tranh kia.
Họ âm thầm xử lý “nguồn lây cuối cùng”.