Ngọn lửa gào thét bốc cao, phản chiếu lên gương mặt từng người, đầy rẫy âm u và lạnh lẽo.
Kiều Ngọc An bò đến trước cửa, cố sức đẩy cánh cửa đó.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Hắn tuyệt vọng, liền mặc cho ngọn lửa thiêu đốt thân thể, không vùng vẫy nữa.
Tống Thao đứng nhìn hắn bị thiêu sống đến chết.
Nàng xuất hiện trong căn nhà, đứng ngay trước mặt hắn, vào khoảnh khắc cuối cùng, đưa tay ra về phía hắn.
Sắc mặt nàng ngẩn ngơ.
Thế nhưng người đàn ông đang chìm trong lửa ấy, khi trông thấy nàng, lại khẽ lắc đầu.
Hắn nhớ nàng.
Lúc hắn xuống núi hành y cứu người, Tống Thao từng hóa thành một cô gái nhà nông nhiễm dịch bệnh, được hắn cứu sống.
Kiều Ngọc An hiểu rõ — nàng muốn cứu hắn.
Nhưng trong mắt hắn, Tống Thao chỉ là một người bình thường, sẽ bị hắn liên lụy.
Trong căn nhà rực lửa, bên ngoài là những ánh mắt rình rập rợn người.
Thế nên hắn không hề đưa tay nắm lấy nàng, chỉ âm thầm chịu đựng cơn đau thiêu cháy da thịt, không rên một tiếng, cho đến khi bị thiêu thành một bộ hài cốt.
Tống Thao chầm chậm buông tay xuống.
Trên gương mặt nàng, một giọt lệ khẽ lăn dài.
...
Kiếp thứ ba của Đế quân, là một sát thủ trẻ tuổi.
Hắn chỉ mới hai mươi, tên là Ngụy Huyền, tính khí ngang tàng, ngông cuồng, ánh mắt đen sâu u tối, là người giống A Di ca nhất trong ba kiếp.
Hắn giống hệt Di ca, luôn mang khuôn mặt lạnh lùng.
Dáng vẻ khi vung đao cũng giống nhau: ánh mắt dữ dằn, khí thế tà mị, không sợ chết.
Từ nhỏ hắn đã bị nuôi dưỡng như một công cụ, chẳng hề biết sợ là gì, càng không coi cái c.h.ế.t ra gì.
Sau khi nhận lệnh g.i.ế.c một nhân vật quyền thế, hắn bắt đầu bị truy sát, buộc phải trốn lên núi.
Quan binh truy đuổi đã bao vây khắp sườn núi.
Ngụy Huyền biết rất rõ, chủ nhân của hắn đã vứt bỏ hắn rồi.
Hắn nhóm một đống lửa trong hang, lặng lẽ ngồi bên, lau chùi thanh trường đao trong tay.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thản nhiên, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Vì vậy, khi Tống Thao xuất hiện trong hang, đi tới trước mặt hắn, hắn chỉ hơi nhướng mày cười nhạt, rồi chống thanh đao xuống đất:
“Giữa chốn núi hoang rừng rậm, bỗng dưng xuất hiện một cô nương như hoa như ngọc, ngươi chẳng phải là nữ quỷ đến đòi mạng đó chứ?”
Tống Thao đáp:
“Có lẽ, ta là thần tiên đến ban phúc.”
“Ồ?
Ngươi có thể giúp ta thành thần tiên, được xếp vào hàng tiên nhân sao?”
“Không thể.”
“Thế ngươi có thể cho ta trường sinh bất tử, không bệnh không tai ư?”
“Cũng không thể.”
“Thế thì ngươi vô dụng! Cút!”
Ngụy Huyền bực mình, bật cười chế giễu.
Tống Thao chỉ mỉm cười, giọng vẫn dịu dàng:
“Ngươi còn tâm nguyện gì chưa trọn, có thể nói cho ta nghe.”
Ngụy Huyền nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt tối tăm khó đoán.
Tống Thao lại nói:
“Có món gì muốn ăn không?
Ngươi có lạnh không?
Bây giờ ngươi muốn điều gì nhất, cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Kẻ đã định sẵn vô sinh, Tống Thao chỉ mong hắn có thể bớt đi vài phần tiếc nuối, dù chỉ là được ăn một bữa no trước khi chết.
Thế nhưng, nàng không ngờ rằng Ngụy Huyền chỉ khẽ cong môi cười, nhìn nàng rồi nói:
“Ta muốn phụ nữ, ngươi có thể cho ta không?”
Tống Thao khẽ cau mày.
Trong lòng nàng cân nhắc: nếu hắn thật sự có nhu cầu như thế, thì bây giờ nàng rời đi, tìm một kỹ nữ đến bầu bạn cùng hắn, cũng chẳng phải chuyện gì không thể chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Ngụy Huyền lại bất chợt giơ tay lên, lạnh lùng chỉ thẳng vào nàng:
“Muốn ngươi cơ.
Ngươi chẳng phải đến ban phúc sao? Vậy thì ngủ với ta đi.
Tiểu gia đây vẫn còn là xử nam đấy, cho dù ngươi là thần tiên cũng chẳng thiệt gì đâu.”
Khóe miệng hắn mang theo vẻ giễu cợt, rõ ràng là cố tình, đang cố làm khó Tống Thao.
Tống Thao chỉ điềm tĩnh nhìn hắn.
Một Quỷ Tiên đã đắc đạo, sớm đã vượt thoát khỏi thất tình lục dục, nàng không để tâm đến sự chọc ghẹo của Ngụy Huyền.
Chỉ là... thân xác của nàng giờ đây đã là thân thể Quỷ Tiên, nếu người phàm chạm vào, rất có thể sẽ tổn thọ.
Nhưng Ngụy Huyền vốn dĩ đã sắp chết, nghĩ kỹ lại, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Vì vậy, nàng khẽ gật đầu, rồi thản nhiên bắt đầu cởi y phục ngay trước mặt Ngụy Huyền.
“Được thôi.”
Trong hang núi, ánh lửa lập lòe mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt Ngụy Huyền lúc sáng lúc tối.
Đôi mắt đen u tối của hắn như mặt biển âm trầm nổi sóng.
Cho đến khi Tống Thao hoàn toàn lõa thể đứng trước mặt hắn, không một mảnh vải che thân, dáng vẻ bình thản, không chút xấu hổ.
Lúc này, trên gương mặt Ngụy Huyền lại hiện lên vẻ bối rối và tức giận, tai đỏ ửng, hắn hung hăng giơ đao đặt lên cổ nàng:
“Ngươi rốt cuộc là ai!
Bám theo ta đến tận đây, rốt cuộc có mục đích gì?
Ai phái ngươi đến?”
Ngụy Huyền là kẻ, ngoài việc g.i.ế.c người, kỳ thực vẫn còn khá ngây ngô.
Nhất là đối với phụ nữ, lại càng đơn thuần.
Tống Thao khẽ cười, nhẹ nhàng gỡ thanh đao khỏi cổ mình.
Nàng bước lên phía trước, mình trần chân đất, khẽ nhón gót, in một nụ hôn lên môi hắn.
Củi trong đống lửa phát ra tiếng “lách tách”, ánh sáng trong hang lập lòe, phản chiếu từng vòng sáng lên vách đá.
Chàng sát thủ trẻ chưa từng thấy thân thể nữ nhân, lúng túng lùi lại, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Hắn luống cuống quay mặt sang chỗ khác:
“Ngươi mặc y phục vào!
Tiểu gia đây không phải kẻ vô lại đâu đấy!”
Tống Thao nửa cười nửa không, ánh mắt sâu thẳm, khẽ lấp lánh trong đêm.
Nàng nói:
“Ta chẳng mảnh vải che thân, vậy mà ngươi lại sợ?”
Thiếu nữ tóc dài như mực, thân thể trắng như tuyết, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh lên tia giễu cợt dịu dàng.
Nàng lùi về sau một bước, định cúi người nhặt y phục dưới đất.
Thế nhưng chàng sát thủ trẻ lại quay phắt đầu lại, giận dỗi kéo nàng vào lòng, vành tai đỏ bừng.
“Ai sợ chứ!
Tiểu gia đây không sợ chết, sao lại phải sợ một nữ nhân như ngươi?”
Hơi thở hắn lướt qua bên tai nàng, mặt thì hung dữ, nhưng giọng nói lại đầy ngượng ngùng, lộ ra vẻ vụng về ngây ngô:
“Ngươi đừng mặc vội… ta… ta muốn nhìn một cái.”
Bàn tay nóng như thiêu lửa của hắn đặt lên thân thể nàng, cứng đờ như kìm sắt, run rẩy lần theo từng đường cong mà không dám tiến xa.
Tống Thao nghe rõ tiếng tim hắn đập mạnh, hỗn loạn, vừa khẩn trương vừa luống cuống.
Hầu kết Ngụy Huyền trượt lên xuống, hàng lông mi dày rủ xuống run rẩy không ngừng, đôi mắt đặt ngay nơi mi mắt nàng.
“Ngươi tên là gì?”
Giọng hắn run rẩy, khàn đặc đến mức gần như không còn nghe rõ.
Tống Thao mỉm cười, cằm tựa vào n.g.ự.c hắn, nhẹ giọng đáp:
“Lan tỷ nhi.”
Trong hang núi vắng lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy lép bép phản chiếu ánh sáng lập lòe.
Ngụy Huyền ôm lấy Tống Thao vào lòng, nhắm mắt hôn nàng không ngừng, dường như chẳng muốn rời xa.
Tống Thao ôm lấy gương mặt hắn, nơi hàng mày đen đậm, đường nét gồ ghề, nàng dường như nhìn thấy hình bóng cố nhân năm xưa.
Nàng khẽ gọi một tiếng:
“Di ca…”