Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 130



Trong đôi mắt Ngụy Huyền vừa mở, phủ một tầng sương mù đậm sắc dục, ướt át mê ly.

Hắn dường như không nghe thấy tiếng thì thầm ấy, chỉ lặng lẽ luồn tay vào tóc nàng, hôn lên môi, lên vai nàng từng chút một.

 

Lửa trong hang dần tàn, củi cháy hết, ánh sáng nhạt nhòa.

Bên ngoài rạng đông dần hé, ánh bình minh xé tan màn đêm.

 

Nơi không người hay biết, áo của Ngụy Huyền phủ lên thân Tống Thao, từ phía sau ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, thì thầm nơi tai:

“Giờ ta mang họa sát thân, vốn định chờ trời sáng thì tự vẫn giữa rừng núi này, chẳng ngờ lại gặp được ngươi đêm qua.

Quan binh truy đuổi chắc đã bao vây nơi này, ngươi cứ ở lại trong hang, đừng ra ngoài. 

Ta sẽ dẫn dụ bọn chúng, đồng thời cố gắng giữ mạng, tìm đường thoát.

 

Hiện tại ta không muốn c.h.ế.t nữa, ta muốn sống, muốn ở bên ngươi.

Lan tỷ nhi, bất kể ngươi là ai, nếu ta sống sót, nhất định sẽ đi tìm ngươi. 

Ngươi hãy để lại cho ta một nơi chốn, hoặc một tín vật, sau này ta sẽ tìm đến cầu hôn ngươi. 

Ngươi có đồng ý không?”

 

Tống Thao mở mắt, trong mắt là một mảng thanh minh lặng lẽ.

Giọng nàng vang lên, dịu dàng mà xa xăm:

“Ta đồng ý. 

Ta sẽ đợi ngươi ở quán trọ ngoài trấn, cách đây hai mươi dặm.”

 

Nàng đặt vào tay hắn một viên xí ngầu khảm hạt đậu đỏ.

“Cái này, tặng ngươi.”

 

Khi Ngụy Huyền đứng dậy rời đi, hắn khẽ vuốt mặt nàng, rồi áp trán mình vào trán nàng:

“Chờ ta.”

 

Hai chữ “chờ ta”, hắn nói ra vô cùng gian nan, khó khăn.

 

“Cả đời này của ta, bị người khác giật dây, sống chẳng ra gì chưa bao giờ ta vui vẻ như đêm qua.

Lan tỷ nhi, ta muốn ở bên ngươi, muốn đưa ngươi đi thật xa, trời cao biển rộng, mãi không quay đầu lại.”

 

Ngụy Huyền thừa hiểu, lần này có thể toàn mạng thoát thân hy vọng mong manh đến nhường nào.

Thế nhưng, chính trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, lại nảy sinh một tia ảo tưởng không nên có.

 

Bám lấy sự ảo tưởng đó, hắn mang theo khát vọng sống mãnh liệt, quyết liều một phen.

Phải liều mạng một phen, mới mong giành được cơ hội sống sót từ trong cái chết.

 

Thế nhưng, một sát thủ đã bị chủ nhân vứt bỏ, thì hôm nay vốn đã định sẵn sẽ vùi xác nơi núi rừng này.

 

Tống Thao đứng trên một sườn dốc cao, từ xa nhìn xuống, nét mặt bình tĩnh.

Giống như nàng đã sớm thấy hết trong gương nghiệp chướng, thấy Di ca c.h.ế.t đi từng lần, từng lần một.

Cái kết của Ngụy Huyền, chẳng qua lại là một lần tái diễn.

 

Hắn đã dốc hết sức lực, muốn c.h.é.m mở một con đường m.á.u thoát thân.

Nhưng cuối cùng, toàn thân bê bết máu, dù có cắn nát răng cũng không thắng nổi.

 

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bước chân lảo đảo, nhưng vẫn cứng cỏi không ngã xuống, tiếp tục giết.

Cho đến khi bọn quan binh vây chặt xung quanh, giương cung nhắm thẳng vào hắn, b.ắ.n c.h.ế.t kẻ sát thủ thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục ấy.

 

Hàng loạt mũi tên xuyên qua cơ thể hắn.

 

Tất cả đã yên tĩnh trở lại.

Chim chóc lại bay về rừng.

 

Ngụy Huyền từ từ ngã xuống, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc đứt đoạn của chính mình.

Khi quan binh rút đi, chỉ còn lại t.h.i t.h.ể đơn độc, tơi tả của hắn nằm ngửa giữa đất trời, ngước nhìn bầu trời lạnh xám.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn dường như nhìn thấy một cô gái, bèn mở mắt ra, mang theo luyến tiếc, c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Tống Thao quỳ bên t.h.i t.h.ể hắn, từng tay rút những mũi tên dài cắm trên thân thể hắn ra.

Bàn tay nàng cuối cùng đặt lên mặt hắn, chậm rãi lau sạch máu.

Sau đó, nàng khẽ khàng phủ mắt hắn lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Di ca, huynh có đau không?

Lúc gãy chân, lúc bị thiêu sống, lúc bị b.ắ.n chết, huynh có đau không? Có sợ không?

Di ca... về sau ta sẽ không đến nữa, huynh phải giữ gìn bản thân thật tốt.

 

Ta không thể đến nữa rồi... không thể. 

Mỗi một lần huynh chết, ta lại như trở về năm ấy, lại c.h.ế.t một lần nữa.

Di ca, ta như bị nhốt lại trong quan tài, không sao thở nổi... ta đau lắm. Còn huynh thì sao?”

 

Thần linh nhập thế — ứng cúng, ứng nghiệp, vô sinh.

Thần linh gánh trên vai sứ mệnh cứu rỗi tội nghiệt.

Xưa nay chưa từng ai hỏi hắn rằng: “Có đau không?”

 

“Về sau ta sẽ không đến nữa.

Đế quân gánh vác chúng sinh, còn huynh chỉ là một ảo ảnh của nhân gian...

Mà giờ đây, ta cũng đã có sứ mệnh của riêng mình rồi...”

 

Một Quỷ Tiên đã đắc đạo, đặt lên trán Ngụy Huyền một nụ hôn, để lại giọt lệ thứ ba trong đời nàng.

Từ đó, chấp niệm tiêu tan.

 

...

 

Trương Nhuận Trạch không biết vì sao mình lại khóc.

Trong ảo cảnh của gương nghiệp chướng, cậu đã nhìn thấy trọn vẹn cuộc đời của Tống Thao — từ khi còn là người, đến sau khi c.h.ế.t đi mà đắc đạo.

 

Cậu nghĩ mình thật sự nên nói lời xin lỗi với Tống Thao.

 

Tống Thao, nữ quỷ Xích Quách trấn giữ Phong Đô, khi còn sống là một cô nương thiện lương, chính trực.

Khi thành quỷ, vẫn giữ rõ ranh giới thiện ác, phân minh phải trái.

 

Nàng có thể đắc đạo với thân xác phàm trần, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Một trái tim sáng trong, ngay cả khi mang theo chấp niệm và không cam lòng, vẫn kiên định làm theo quy tắc của thần minh — chọn cách thành toàn.

 

Trước khi c.h.ế.t và sau khi chết, nàng đều sống một cách ngay thẳng, chân thành.

Sự ngay thẳng và chân thành ấy, không chỉ vì giữ thể diện cho một vị thần.

Mà còn là vì trời đất vạn vật, vì muôn dân sinh linh.

 

Đào lý lụi tàn theo gió xuân, bay sang tây rồi lại về đông...

Vậy thì từ đây, bụi trần đã lắng, tiếng ồn cũng đã qua.

 

Hắn mãi mãi là vị thần chưởng quản U Minh, gột sạch ô uế nhân gian, khiến thiện ác rõ ràng.

Còn nàng, người gìn giữ quy tắc của Phong Đô thành, cũng xứng đáng gánh lấy chức trách của một Vô Thường.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Trương Nhuận Trạch là người phàm, có đầy đủ thất tình lục dục, nên dẫu có chứng kiến tất cả, cũng chẳng thể “giác ngộ” được như Tống Thao.

Vì vậy cậu thấy đau lòng, thấy xót xa, nghẹn đến khó thở và rơi lệ trong ảo cảnh.

 

Ngẩng đầu lên lần nữa trời đất quay cuồng.

Cậu đang đứng ngay ngắn trước chiếc máy giặt ở tầng hai tiệm tang lễ.

 

Sau khi nhả cậu ra, Tiểu Điềm Điềm lập tức thu lại cái miệng to của mình, hừ một tiếng:

“Ta đã cảm nhận được sự áy náy của ngươi rồi, sau này không được phép nói xấu Tống Thao bạn ta nữa, biết chưa?”

 

Trương Nhuận Trạch liếc nó một cái, cười khẩy:

“Ngươi đúng là mặt dày thật đấy. 

Hưởng hết chỗ tốt từ người ta, không hé răng nửa lời, vậy mà còn dám gọi là ‘bạn’ à?”

 

Tiểu Điềm Điềm lập tức há miệng toan cãi lại.

Nhưng lời vừa đến mép, lại không biết phải biện hộ thế nào.

Kết quả là mặt đỏ bừng, xấu hổ hóa giận, dứt khoát nhảy bật lên như lò xo, rời khỏi hiện trường.

 

“Trương Nhuận Trạch! Ngươi thật đáng ghét!

Ngươi với con mụ Liên Khương kia giống y chang! 

Ta không thèm chơi với ngươi nữa! 

Tuyệt giao!”