5.
Tối hôm ấy, sau khi bị chọc giận đến đỏ mặt tía tai, Tiểu Điềm Điềm giận dỗi đến mức bỏ cả bữa tối, quá nửa đêm liền chui về lại phòng chứa đồ ngủ vùi.
Còn Trương Nhuận Trạch, nửa đêm ngủ mơ màng, bỗng nghe thấy trên mái nhà có tiếng động.
Giống như trong mơ, cậu bị đánh thức, lim dim mở mắt.
Mà lần này vừa mở mắt ra, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, bật thốt:
"Má ơi!"
Tay vội vươn về phía đầu giường.
Quỷ ám rồi!
Không... là yêu quái xuất hiện rồi!
Trong căn phòng tối đen như mực, bằng đôi mắt đặc biệt khác người thường, Trương Nhuận Trạch rõ ràng nhìn thấy, trên trần nhà đang có một con rết người mặt người đang ngọ nguậy.
Một thân thể khổng lồ đen kịt, dài đến mười mét, quấn quanh khắp trần nhà!
Tay chân và xúc tu không ngừng vung vẩy như những lưỡi hái, phát ra tiếng “soạt soạt” rợn người.
Gương mặt người ghê tởm mọc trên mình rết phát ra ánh sáng xanh lục u ám, còn đôi mắt m.á.u đỏ thì đang chằm chằm nhìn hắn, thèm thuồng rỏ dãi.
Pháp khí Kim Cương Chử mà Liên Khương từng tặng có thể trừ tà trấn quỷ đang nằm ngay trên đầu giường.
Tay Trương Nhuận Trạch gần như đã với tới, nào ngờ đúng lúc đó, một mớ tóc đen không biết từ đâu vút tới, quấn chặt lấy cổ tay hắn!
Từng đợt tóc dày đặc như nước lũ trào lên, từ cánh tay bò khắp toàn thân, trong chớp mắt, hắn đã bị cuốn thành một cái bánh chưng tóc khổng lồ.
Trong "bánh chưng tóc", Trương Nhuận Trạch thấy vô số khuôn mặt phụ nữ kỳ dị.
Từng gương mặt lạnh lẽo, âm trầm, da xanh tím tái, ánh mắt đầy oán độc, dán sát lấy hắn.
Trương Nhuận Trạch không thở nổi nữa.
Hắn nhắm chặt mắt, dốc sức đẩy lùi những gương mặt đó, đồng thời hét to một tiếng:
“Tiểu Điềm Điềm!”
Thế nhưng, người cứu hắn không phải Tiểu Điềm Điềm, mà là năm tiểu yêu quái hình thù quái dị, cơ thể dính liền nhau như một khối.
Cả bọn đều trần như nhộng, tóc tai rối bù, bò lổm ngổm trên cái “bánh chưng tóc”, miệng thì phát ra tiếng “xì xì xì” kỳ quái.
Dẫn đầu là một con có cái đầu bạch tuộc trọc lóc, trên đỉnh đầu trơn bóng chỉ có duy nhất một con mắt to đùng mở trừng.
Bốn con còn lại gồm:
— Một con mũi nhọn hoắt,
— Một con mặc áo bông rách như đồ ngốc,
— Một con đầu đầy ghẻ,
— Và một con toàn thân phủ đầy lông.
Không đứa nào có mắt trên mặt cả.
Dưới sự chỉ huy của "Đầu Bạch Tuộc", bọn chúng thi nhau cào xé, gỡ tóc, cuối cùng lôi Trương Nhuận Trạch ra được.
Và sau đó… cảnh tượng trong phòng khiến Trương Nhuận Trạch há hốc mồm, đầu tê rần.
Con yêu quái dùng tóc quấn chặt lấy hắn, là một chiếc đầu phụ nữ trôi lơ lửng giữa không trung.
Trong phòng còn có một bà lão mặt mũi héo quắt, đang lè lưỡi ra hơn một mét, tham lam nhìn chằm chằm vào hắn.
Cùng với một bộ xương khô đi đứng lạch cạch lạch cạch, hốc mắt trống rỗng, lắc lư như sắp gãy.
Một đứa trẻ con mặc áo kẻ ca rô, nhưng lại có gương mặt của một con rái cá.
……
Tóm lại là: đủ loại yêu quái, muôn hình vạn trạng, tụ họp chật kín cả căn phòng.
Trương Nhuận Trạch nuốt khan một ngụm nước bọt, theo phản xạ liền đưa tay về phía đầu giường, định lấy Kim Cương Xử.
Lần này hắn hành động cực nhanh, vừa xoay người chạm tay vào được, thì... cả căn phòng bỗng sáng bừng lên.
Là đèn bật sáng.
Đứng ở cửa là Tiểu Điềm Điềm, mặt mũi đầy khó chịu:
“Trương đầu to! Nửa đêm nửa hôm gào cái gì mà gào?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Trương Nhuận Trạch dần thích nghi với ánh sáng, nhìn quanh một lượt — Căn phòng đã trở lại hoàn toàn bình thường, không còn bóng dáng yêu quái nào nữa.
Trán hắn rịn mồ hôi, tiếng thở gấp gáp vẫn chưa nguôi.
Trong lòng vô cùng chắc chắn đó không phải là mơ.
Nhưng không đúng.
Vô cớ thì sao lại có lũ yêu quái xuất hiện?
Hắn nhớ rõ lúc Liên Khương rời đi, đã mang theo dị yêu trong sổ, đồng thời dùng thuật trấn áp toàn bộ dưới chân núi Bất Chu.
Phản ứng đầu tiên của hắn là:
Chẳng lẽ bên Liên Khương xảy ra sơ suất, khiến đám yêu quái trong Dị Yêu Sách thoát ra ngoài?
Khi hắn hỏi Tiểu Điềm Điềm, đối phương trừng mắt nhìn như thể hắn là đồ ngốc, khinh bỉ nói:
“Ngươi nghĩ cái Cửu Lê Hồ kia là đồ bỏ à?
Đừng nói yêu quái, bà cô Liên Khương của ngươi cả đời này cũng đừng hòng thoát ra được!”
Trương Nhuận Trạch không muốn tranh cãi, chỉ kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Kết quả, Tiểu Điềm Điềm lại nhìn hắn như kẻ thiểu năng lần nữa:
“Ngươi nghĩ ta — Tổng giám đốc Điềm Điềm — là cái thứ gì?
Cả cái tiệm tang lễ này có động tĩnh gì, ta lại không biết?”
Trương Nhuận Trạch bực bội đáp lại một câu:
“Ngươi chính là cái thứ không ra gì.”
Nói xong không đợi đối phương kịp phản ứng, liền đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.
Tiểu Điềm Điềm tức tối bật nhảy như lò xo, vừa nhảy vừa gào sau lưng hắn:
“Trương đầu to! Ngươi lặp lại lần nữa xem! Ta thật sự tức rồi đó!
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ngươi đứng lại cho ta!
Ta muốn há miệng nuốt chửng ngươi luôn cho rồi!”
Ánh mắt Trương Nhuận Trạch rơi xuống vật phẩm mà ban ngày Chu Mục mang tới.
Một món đồ được bọc bằng vải xanh trông như một bức tranh cuộn.
Nhưng khi mở ra, bên trong lại là một chiếc gương.
Một tấm gương đồng cổ hình hoa tám cánh, mặt sau khảm mã não đỏ, hoa văn chim chóc từ xà cừ phát sáng, cầu kỳ tinh xảo, toát lên vẻ xa hoa quý giá.
Mặt gương cũng sáng lấp lánh, dưới ánh đèn phản chiếu ra hào quang ngũ sắc rực rỡ, đẹp đến choáng ngợp.
Kỳ lạ ở chỗ — một tấm gương đẹp đến lạ thường như vậy, lại chẳng hề soi ra được bóng người.
Tiểu Điềm Điềm ghé đầu lại, tò mò:
“Cái gì đấy? Gương à?”
Đúng là gương.
Nhưng không phải loại gương bình thường.
Bởi vì mặt gương ấy, dù sáng rực rỡ bao nhiêu lại không hề phản chiếu bóng người nào.
Trương Nhuận Trạch cầm tấm gương đưa cho Tiểu Điềm Điềm:
“Ngươi nhìn kỹ xem, thứ này có lai lịch gì?”
Tiểu Điềm Điềm cầm lấy, tò mò ngắm nghía, sờ mó khắp nơi.
Đột nhiên hắn hét lên một tiếng, ném văng tấm gương xuống đất:
“Má ơi!!”
Trương Nhuận Trạch nhíu mày:
“Làm sao vậy?”
“Không... không có gì...”
Tiểu Điềm Điềm mặt đỏ như gấc, lắp bắp:
“Cái gương này... nó có vấn đề... nó... nó biết xấu hổ...”