Một chiếc gương biết xấu hổ.
Thứ gương đồng hình hoa tám cánh kia, mỹ lệ đến rực rỡ, vậy mà ngay cả gương nghiệp chướng – vốn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, hiểu rõ mọi điều trong cõi âm phủ – cũng không biết nó là thứ gì.
1.
Tiểu Điềm Điềm đã cố gắng hết sức.
Lần nào nó cũng thử đặt tay lên mặt gương, định truy xét lai lịch món đồ này, kết quả lần nào cũng bị tấm gương kia dọa cho xấu hổ đến bỏ chạy.
Nó nổi khùng, vừa nhảy vừa hét, điên tiết trước mặt Trương Nhuận Trạch:
“Aaaa! Nó thật quá đáng! Mất hết liêm sỉ!”
Trương Nhuận Trạch khó hiểu:
“Ngươi cứ tra của ngươi, nó làm gì mặc kệ chứ?”
Tiểu Điềm Điềm tức đến độ mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, gào lên:
“Ngươi biết cái gì!
Một cô gái lột sạch quần áo đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi dám đặt tay lên người người ta không?!
Hai bên có quen biết gì đâu!”
Trương Nhuận Trạch câm nín.
Tiểu Điềm Điềm vừa xấu hổ vừa giận, dứt khoát trùm chăn kín đầu chui lên gác.
“Ta chịu thôi!
Cái gương này dâm khí lộ liễu, nghe giọng không giống dân bản địa, ta không quản được!”
Dâm khí lộ liễu, như mấy nữ chính trong phim hành động mấy ông hay xem ấy — đó là đánh giá chuẩn xác của Tiểu Điềm Điềm về chiếc gương này.
Trương Nhuận Trạch rơi vào trầm tư.
Cậu dùng tấm vải xanh bọc gương lại, đem lên gác tìm Tiểu Điềm Điềm.
Nhưng Tiểu Điềm Điềm vẫn trùm chăn không ló đầu ra, sống c.h.ế.t không chịu xuất hiện.
Trương Nhuận Trạch nhẹ giọng dỗ:
“Không bảo ngươi chạm nó nữa, chỉ nhờ ngươi phân tích giúp ta xem, đám yêu quái đó từ đâu ra thôi mà.”
Bởi vì cậu rất rõ ràng:
Cả đống yêu quái đột nhiên xuất hiện trong phòng, thì thứ đầu tiên đáng nghi chính là cái gương mà Chu Mục mang đến.
Trước đó, tiệm vẫn luôn yên ả.
Còn Chu Mục, lúc mang đồ tới vào ban ngày, câu đầu tiên cô ta nói là:
“Mang cho cậu thứ hay ho mở mang tầm mắt đây.”
Nghe vậy, Tiểu Điềm Điềm rốt cuộc cũng ló đầu ra, nghiêm túc suy nghĩ:
“Ngươi nói đám kia ấy hả… giống như: Bách Túc Ngô Công, Phát Quỷ, Dịch Bệnh Thần, Trường Thiệt Bà, Cốt Lâu Quái, Xuyên Thát Tinh…”
Dưới thời đại khoa học công nghệ ngày càng phát triển, Tiểu Điềm Điềm không nghi ngờ gì chính là quyển bách khoa toàn thư sống.
Nó thường nói với Trương Nhuận Trạch:
“Nơi nào có đất, nơi đó có thần; thần hộ dân, dân lập quốc.
Đại địa Trung Hoa không nuôi thần rỗi hơi.
Vì vậy, mọi chuyện phải tự dựa vào mình.
Như bà cô Liên Khương từng nói: dân có tín ngưỡng, quốc gia mới có sức mạnh; thân ngay không sợ bóng nghiêng…”
Hiện nay, ở âm phủ ngoại trừ Vô Thường Chủ vẫn trấn giữ luân hồi sinh tử, còn lại như quỷ sai Hoàng Tuyền, Diêm La, phán quan đều rất ít khi xuất hiện nữa.
Tiểu Điềm Điềm tự nhận gốc gác thuần chính, là người kế thừa văn hóa dân gian Trung Hoa.
Sau khi bị các quỷ quan âm phủ bỏ mặc không thèm để ý, nó hạ quyết tâm ẩn danh, làm một người dân lương thiện vô danh giữa nhân gian.
Thậm chí, nó còn từng hỏi Trương Nhuận Trạch có thể giúp mình làm một cái chứng minh thư công dân.
Trương Nhuận Trạch nhếch mép:
“Yêu tinh gương của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa à?”
“Làm được không?”
“Không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì sao?”
“Ngươi chưa đủ đỏ.”
“Chuyện nhỏ!
Ngày mai ta nhảy vào thùng thuốc nhuộm, ngâm một đêm!”
……
Tiểu Điềm Điềm, khi không phát rồ, thì thật ra rất nghiêm túc.
Giống như lúc này, nó cau mày, nét mặt đầy nghiêm chỉnh, phân tích với Trương Nhuận Trạch:
“Liên Khương đã mang đi toàn bộ yêu quái còn sót lại trên đời.
Cho dù có sót lại thứ gì, thì cũng chỉ là vài con tiểu yêu chưa thành hình, sống không được bao lâu.
Tấm gương đó chắc chắn có vấn đề.
Ta đã bảo rồi, nó dâm khí lồ lộ, nghe giọng còn không giống dân bản xứ.
Nói thật chứ, con Bách Túc Ngô Công, Phát Quỷ, Trường Thiệt Bà gì đó — toàn là mấy giống yêu quái từ đảo khác, theo lý mà nói thì không nên xuất hiện ở đây.
Trương đầu to, ngươi có biết vì sao năm con Dịch Bệnh Thần lại cứu ngươi không?”
“Vì sao?”
“Vì chúng còn có một cái tên khác: Nhất Mục Ngũ Tiên Sinh, hay gọi là Ngũ Kỳ Quỷ.
Trong truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, chúng xuất hiện không ít đâu.
Năm Hồng Vũ triều Minh, còn từng bị Lưu Bá Ôn triệu hồi.
Những năm nào mà có ôn dịch, nhất định sẽ có năm huynh đệ này xuất hiện.
Tuy bọn chúng là điềm xấu, nhưng bản tính thật ra cũng không phải xấu hoàn toàn còn hơi ngốc nghếch nữa là khác.
Đến thời hiện đại thì Ngũ Kỳ Quỷ biến mất luôn rồi.
Thật ra trên đời có rất nhiều loài tinh quái tự nhiên mà tuyệt diệt, chẳng ai để ý cả.
Không ngờ đêm nay lại bị ngươi đụng trúng, tiểu tử ngươi đúng là vận may chảy ngược đấy."
Một đề tài nghiêm túc là thế, vậy mà Tiểu Điềm Điềm nói đến cuối lại phá lên cười sằng sặc.
Trương Nhuận Trạch liếc nó một cái:
“Nói nghiêm túc đi, vậy còn cái gương kia xử lý thế nào?
Lỡ nó lại dụ yêu quái tới thì làm sao?”
Tiểu Điềm Điềm nhún vai:
“Ơ kìa, cái đó chẳng phải việc của ta à?”
Nó gãi đầu, rất có trách nhiệm theo kiểu qua loa:
“Chưa thấy có tai họa gì xảy ra mà.
Mà ta cũng chẳng thấy con yêu nào cả.
Đợi thấy rồi hẵng tính.”
Kính đài huynh mỗi ngày đều chìm đắm trong thế giới game, sống tùy duyên, tính lười chẳng kém Trương Nhuận Trạch là bao.
Trương Nhuận Trạch thở dài một tiếng, cũng chẳng biết nên xử trí ra sao.
Giờ Chu Mục đã không còn, lai lịch của chiếc gương kia chỉ có thể dựa vào Tiểu Điềm Điềm từ từ tra xét.
Cậu chợt nhớ ra, Chu Mục lúc trước từng nhắc đến một nơi tên “Thần Nhạc Xã”.
Vậy nên cậu quyết định sáng hôm sau sẽ đến đó tìm hiểu trước.
Để đảm bảo an toàn, Trương Nhuận Trạch lấy một cái vali, bỏ chiếc gương đồng vào, khóa lại cẩn thận rồi mang đến phòng chứa đồ của Tiểu Điềm Điềm.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ai ngờ Tiểu Điềm Điềm lập tức nhảy dựng lên:
“Mang ra ngoài mau!
Ta không cho phép cái thứ gương lẳng lơ này làm ô uế phòng chứa đồ của ta!”
Nói xong, nó tự mình bật dậy lạch bạch lạch bạch, xách vali đem ra phòng khách.
Trương Nhuận Trạch chẳng để tâm nhiều.
Nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ sáng, cậu cũng quyết định quay về phòng chợp mắt thêm một lát.
Lần này, cậu đặc biệt cẩn thận, đặt luôn cây Kim Cương Xử bên gối.
Nhưng điều không ai ngờ tới là... giấc ngủ này của Trương Nhuận Trạch là ngủ rồi thì không tỉnh lại.