2.
Tiểu Điềm Điềm tỉnh dậy thì phát hiện Trương Nhuận Trạch không còn tín hiệu nữa.
Nó hét ầm lên, lao vào phòng, liều mạng lay gọi, sờ soạng khắp người đối phương rồi vô cùng chắc chắn — hồn đã bị rút mất.
Về phần tại sao hồn mất, quá rõ ràng rồi: là cái gương kia giở trò.
Tiểu Điềm Điềm cảm nhận rất rõ, vào khoảng rạng sáng, từ trong vali bỗng thò ra một sợi tóc, như một dòng nước đen ngòm, từ phòng khách trườn dài đến phòng ngủ, len lén chui vào cơ thể Trương Nhuận Trạch, móc hồn hắn ra rồi lại kéo hồn trở về vali.
Toàn bộ quá trình xảy ra ngay dưới mí mắt hắn.
Tiểu Điềm Điềm cảm thấy bản thân bị xỉ nhục nặng nề.
Nó lôi cái gương đồng ra khỏi vali, hùng hổ ném phịch lên bàn trà giữa phòng khách:
“Mau giao ra đây!
Giao hồn của Trương đầu to nhà ta ra đây!!”
Đáng tiếc chiếc gương chẳng buồn phản ứng.
Tiểu Điềm Điềm vừa thẹn vừa giận, không quản sống c.h.ế.t mà áp tay lên bề mặt gương.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chỉ trong một chớp mắt, mặt nó đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, sau đó lại chuyển sang xanh mét.
Chết tiệt!
Đáng c.h.ế.t thật!
Cái gương này từ khí chất dâm tà ngày hôm qua, giờ đã biến thành độc ác tột cùng.
Nó cảm nhận được sự khinh thường dịu dàng đến lạ lùng của cái gương.
Tiểu Điềm Điềm là ai chứ?
Hắn là nghiệp kính đài, do linh khí trời đất ngưng tụ thành, tồn tại đã hàng vạn năm, vậy mà giờ lại...
Cái gì cũng không dò được!
Một khoảng trắng mênh mông, chỉ thấy chiếc gương kia đang ôm bụng cười rúc rích!
Tiểu Điềm Điềm phát điên!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể có chuyện đó!
Đây là một sự sỉ nhục nghề nghiệp!
Nó gào rú điên cuồng, nhảy loạn cả căn nhà như một con sóc bị nhốt lồng.
Trong lòng bứt rứt tột độ, lần này đúng là gặp phải thứ cứng đầu, lại còn có gì đó rất kỳ quặc.
Tình hình cực kỳ không ổn!
…
Nó lập tức hóa thành làn khói đen — là thân thể thật của một yêu quái già dặn đã sống mấy trăm năm giữa nhân gian.
Mục tiêu: lao vào tấm gương kia.
Kết quả: bị bật ra ngay tức khắc. Không thể chui vào được.
Gương không hề mở cửa.
Không còn cách nào khác, Tiểu Điềm Điềm quay đầu bỏ chạy, bay về cố hương.
Lần cuối nó đặt chân đến Phong Đô, là đã hai năm trước.
Tuy nhiên, âm giới không có khái niệm thời gian, suối Hoàng Tuyền vô tận vô biên, là một thế giới vĩnh hằng bất biến.
Làm thần, thật ra còn cô đơn hơn làm người, vì trường sinh bất tử chưa chắc đã là điều đáng mừng.
Cũng chính vì thế mà Vô Thường Chủ luôn chìm trong giấc ngủ triền miên.
Tiểu Điềm Điềm hóa thành một cái gương biết đi, lén lút rảo khắp cõi U Minh.
Muốn tìm Sở Phán Quan — không có.
Muốn gặp Diêm Vương — cũng chẳng có.
Hắc Bạch Vô Thường — chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cả cõi Hoàng Tuyền giờ đây chỉ còn vài tên quỷ sai mặc vest đen, chuyên vận chuyển linh hồn.
Nó đi đến bờ Hoàng Tuyền, nơi thông tới luân hồi sinh tử, thì bắt gặp Thần Thú đang ngủ say.
Đang do dự không biết có nên đánh thức hay không, thì bên cạnh Thú Thần chợt nhô lên một cái đầu chuột lông xù mập ú.
Là chuột yêu — Kim Nguyên Bảo.
Vừa nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm, nó lập tức dựng lông, nhe răng gầm lên:
“A ha! Đồ gương vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ!
Ngươi còn dám vác mặt về đây à!
Trả tu vi cho Lan tỷ nhi nhà ta!
Khạc ra mau! Trả đây!!!”
Con chuột mập ú không nói hai lời, gào lên rồi nhào tới tấn công cái gương.
Gương Đá đã sinh ra hai cái chân, chạy còn nhanh hơn cả cánh quạt trực thăng.
“Chuột huynh! Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!”
Nói giỡn à, Kim Nguyên Bảo tuy chưa hóa được hình người, nhưng dù gì cũng được ở bên Vô Thường Chủ mấy trăm năm, móng vuốt sắc lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bị cào một phát thì mặt mũi thế nào cũng để lại sẹo.
Gương Đá điên cuồng bỏ chạy phía trước:
“Kim Nguyên Bảo! Ngươi tỉnh táo một chút đi!
Lan tỷ nhi có nói ngươi sẽ không làm khó ta nữa mà!”
Kim Nguyên Bảo rượt đuổi điên cuồng phía sau:
“Nhân lúc Lan tỷ nhi không có ở đây, thù này không báo, Chuột gia ta không còn là Kim Nguyên Bảo!”
“Ngươi cũng từng ăn nửa đoạn ruột của Tống Thao còn gì!
Sao không báo thù ngươi?!”
“Xì! Ngươi còn dám nhắc!
Ta từng cứu mạng nàng ấy!
Còn ngươi thì nhân lúc người ta nguy khốn mà đòi mạng!”
“Oan uổng quá mà!
Hồi ấy ai cũng im lặng, ta đâu dám lên tiếng!”
“Hừ!
Hèn hạ là giấy thông hành của kẻ hèn hạ, cao thượng là bia mộ của người cao thượng,
Ngươi không dám nói, mà cũng dám mặt dày đi đòi tu vi của người ta, ngươi đúng là đáng sợ mà!”
“A a a! Tống Thao! Cứu mạng a!”
Kim Nguyên Bảo tuy béo, nhưng là một con chuột béo vô cùng lanh lẹ.
Nó còn rất giảo hoạt, dựa vào việc nắm rõ địa hình cõi Hoàng Tuyền, há miệng cười nham hiểm một cái, liền quay ngoắt sang hướng khác, bọc đường chặn đầu.
Rồi vọt lên tung chiêu “Vô địch Xoáy Tròn Chuột Trảo”!
Gương Đá tránh không kịp, mặt gương vốn trống trơn bỗng hiện ra một gương mặt hoảng loạn.
Khuôn mặt nam sinh tươi sáng như ánh dương của nó, liền xuất hiện một vết cào đỏ rực dài thật dài.
Nó ngã lăn ra đất, hóa về hình người — Tiểu Điềm Điềm.
Nó ôm mặt, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, gào thét thảm thiết.
“Quá đáng lắm rồi!
Trả lại cho ta khuôn mặt xinh trai của ta mauuu!!!”
Kim Nguyên Bảo vừa không thèm quan tâm vừa hùng hổ đáp:
“Chuột gia ta trả ngươi cái mặt chim!
Ăn đ.ấ.m nè!!!”
Một người một chuột, trên bờ Hoàng Tuyền gào thét đánh nhau tóe khói, khí thế ngút trời.
Bọn quỷ hồn đi ngang định đầu thai, cũng dừng bước hóng hớt, dù mặt mũi vẫn cứng đờ không biểu cảm.
Quỷ sai mặc vest đen cũng lò mò kéo ghế ra xem.
“Kim Nguyên Bảo, ngươi phát điên vừa vừa thôi.”
Nhưng Kim Nguyên Bảo đang say sưa với màn trả thù sung sướng tận tim gan, không buồn để tâm ai.
…
Mãi đến khi, một giọng nói lành lạnh vang lên từ phía xa:
“Kim Nguyên Bảo, dừng tay.”
Tống Thao đến rất đúng lúc.
Trên mặt Tiểu Điềm Điềm, trái một vết, phải một vết, rất đối xứng.
Nó lập tức nhào tới ôm lấy chân Tống Thao:
“Tống Thao! Cô phải làm chủ cho ta!!!”
…
Kim Nguyên Bảo bị ăn một trận mắng té tát, nó vừa bực mình vừa bứt râu chuột, trừng mắt gào lên:
“Phế vật!
Đánh không lại thì đi méc mẹ, giỏi quá ha!!!”
Rồi nó vèo một cái trốn mất.
Tống Thao thở dài, dỗ mãi mới khiến Tiểu Điềm Điềm ngừng khóc.
Nó vừa lau nước mắt, vừa tức tưởi.
Khóc một hồi, chợt nhớ ra chuyện cực kỳ quan trọng, liền sốt ruột la lên:
“Tống Thao! Mau! Mau theo ta lên nhân gian một chuyến!!!”