Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 134



3.

Tầng hai tiệm tang lễ.

 

Tống Thao lặng lẽ nhìn chiếc gương đồng cổ hình hoa tám cánh đặt trước mặt, ánh mắt trầm ngâm.

Nàng giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc chuông sen.

 

Tiếng leng keng của chuông vang mãi không dứt.

Tống Thao vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nói:

 

“Ta không tìm được hồn phách của hắn.

Giống như lần trước cũng không tìm được Chu Mục.

Rất kỳ lạ.”

 

Tiểu Điềm Điềm mặt mày sưng vù, nhưng vẫn không màng đến đau đớn, vội nói:

 

“Dĩ nhiên là kỳ lạ rồi!

Chiếc gương này vốn là do Chu Mục mang tới mà!”

 

Nó cuống lên:

 

“Giờ phải làm sao đây?

Hồn phách của Trương Nhuận Trạch mãi chưa quay về, hắn sắp c.h.ế.t rồi đó!”

 

Tống Thao vẫn ung dung, từ tốn cất chiếc chuông dẫn hồn vào tay áo.

Nàng thản nhiên đáp:

 

“Người rồi cũng sẽ chết.

Chỉ là sớm hay muộn, có gì lạ đâu.”

 

“Tống Thao! Tống Thao, ngươi phải cứu hắn!

Hắn là bạn tốt nhất của ta!”

 

Tiểu Điềm Điềm sắp khóc đến nơi, không ngờ Tống Thao lại liếc hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên:

 

“Thật sao?

Nhưng ta bất lực, thì có thể làm gì đây?”

 

“Sao lại bất lực được?!

Ngươi là Vô Thường của Âm Ty, trong tay có chuông dẫn hồn, có dây trói hồn…

Ngươi phải nghĩ cách kéo hồn hắn ra ngoài chứ!”

 

“Nếu số mệnh hắn vốn nên như vậy, thì ta cứu làm gì?”

 

“Ngươi… dĩ nhiên phải cứu!

Vì hôm đó chính ngươi không nói một lời, liền xé xác Chu Mục.

Nếu không, Trương Nhuận Trạch sao lại thành ra thế này?!

Nếu Chu Mục còn sống, chắc chắn sẽ biết chiếc gương kia là gì…”

 

“Huynh đang trách ta đấy à?” — Tống Thao ngắt lời hắn.

 

Tiểu Điềm Điềm rụt cổ lại, nhất thời cảm thấy rợn cả sống lưng:

 

“Không, không phải, ta không có ý đó…

Tống Thao, Trương Nhuận Trạch thật sự rất đáng thương…

Xin ngươi cứu lấy hắn…”

 

Tống Thao cười lạnh:

 

“Đáng thương?

Hắn đáng thương chỗ nào?

Sinh ra vào thời đại tốt đẹp nhất, không có lễ giáo phong kiến ràng buộc, không có quyền quý che trời một tay.

Xã hội này ai cũng sinh ra bình đẳng, yên ổn vô lo, có pháp luật, có nhân quyền…

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hắn còn đáng thương chỗ nào?

 

Ừ thì… hắn là trẻ mồ côi, nhưng có bà cô Liên Khương nuôi lớn từ nhỏ.

Cô ta dạy hắn làm người đường hoàng, dạy hắn kỹ năng mưu sinh, nhưng chỉ vì một chấp niệm mà hắn suýt gây họa lớn.

Nếu không có Liên Khương che chở, hắn liệu còn sống được tới giờ sao?”

 

Rõ ràng, Tống Thao chẳng mấy coi trọng Trương Nhuận Trạch.

Nàng bật cười khinh miệt:

“Văn minh hiện đại thật biết cách nuông chiều người ta, khiến họ không biết đủ, cũng chẳng biết ơn.”

 

“Tống… Tống Thao, Trương Nhuận Trạch không tệ như ngươi nói đâu.

Hắn rất tốt bụng, đã làm rất nhiều việc tốt…”

 

Tống Thao khẽ thở dài:

 

“Ta biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không phải vậy, hôm nay ta đã chẳng đi với huynh chuyến này.”

 

Nữ quỷ thành Phong Đô, quả nhiên tính tình cũng có chút cổ quái.

Mới ban nãy còn lạnh lùng chê bai, vậy mà chớp mắt sau lại bình tĩnh trở lại, ánh mắt thoáng chút cảm khái:

 

“Gương huynh, thật ra... ta rất ngưỡng mộ hắn.”

 

“Hả?”

 

Tiểu Điềm Điềm không hiểu gì, ngờ rằng mình nghe nhầm.

Một Vô Thường đắc đạo phi thăng, lại đi ngưỡng mộ một phàm nhân sinh – lão – bệnh – tử?

 

Tống Thao không giải thích.

Nàng chỉ khẽ cười, rồi đứng dậy:

 

“Chiếc gương này, ta vào được.”

 

Nàng đương nhiên vào được.

Bởi lúc này, chuông dẫn hồn trong lòng bàn tay nàng đang run lên không ngừng, không biết vì sao, nhưng rõ ràng là rất kích động.

Tựa như đã gặp lại người bạn cũ lâu ngày xa cách.

 

Tống Thao lập chú, rồi lập tức biến mất, chui thẳng vào bên trong chiếc gương đồng.

 

4.

Chiếc gương đồng hình hoa tám cánh này, quả nhiên quái dị đến cực điểm.

Không gian bên trong gương quái lạ, huyễn hoặc, tựa như có hàng ngàn hàng vạn tấm gương ẩn hình lặng lẽ phản chiếu những bóng đen hư ảo, lố nhố như biển người đầu đen san sát trong bóng tối.

 

Tống Thao len lỏi bước đi giữa bóng đen, ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy khắp nơi mênh m.ô.n.g vô tận, âm khí lẫn huyết vụ tràn ngập, thật chẳng khác gì cảnh giới Hoàng Tuyền.

 

Nàng đi rất lâu, vẫn không thấy điểm dừng.

Cuối cùng dứt khoát ngồi bệt xuống đất, giữa những bóng đen qua lại mờ mịt, nâng tay trái lên, lòng bàn tay là chiếc chuông dẫn hồn.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện: Chuông không kêu nữa.

 

Lông mày Tống Thao khẽ nhíu lại, nàng cảm thấy không ổn.

Nơi quỷ quái này, lại có thể khiến chuông dẫn hồn của nàng trở thành phế vật.

Nhưng dù sao nàng cũng là một quỷ tiên đã tu luyện hơn nghìn năm, cho dù chuông vô dụng, nàng vẫn nhắm mắt lại, niệm quyết thi triển pháp thuật “Câu Nhiếp Sinh Hồn”.

 

Hồn phách của Trương Nhuận Trạch rõ ràng đang ở trong chiếc gương này.

Nhưng nàng đợi mãi vẫn không hề thấy chút dấu vết nào.

Ngược lại, lại câu tới năm con tiểu yêu quái trần truồng có nanh dài, run rẩy hiện ra trước mặt nàng.

 

Dẫn đầu là một con đầu bạch tuộc to oành, vậy mà lại nhận ra nàng, thanh âm chói tai, lắp ba lắp bắp:

“Tống… Tống… Tống Thao đại nhân…”

 

Tống Thao mở mắt, lạnh nhạt hỏi:

 

“Ngươi nhận ra ta?”

 

“Nhận... nhận ra!

Ta là Nhất Mục Ngũ tiên sinh,

Sao... sao lại không nhận ra vị thần linh của địa giới U Minh chứ!”

 

“Các ngươi là Ngũ Kỳ Quỷ?”

 

“Chính... chính là bọn ta.”

 

“Sao lại xuất hiện ở đây?”

 

“Tống... Tống Thao đại nhân…

Việc... việc này nói ra dài dòng lắm…

Ngài... ngài có biết đây là nơi nào không?”

 

“Không biết.”

 

“Đây... đây là trong Thủy Nguyệt Kính.

Trong này có đủ loại yêu quái, ma vật, ma chướng lan tràn — là một nơi... nơi cực kỳ nguy hiểm…”

 

“Cái đó ta biết.

Chuông dẫn hồn của ta không dùng được ở đây.”

 

“Chuông... chuông dẫn hồn à?!

À phải... phải rồi!

Dĩ nhiên là không dùng được…

Bởi vì cái... cái Thủy Nguyệt Kính này chính là khắc tinh... khắc tinh của chuông dẫn hồn...

Chúng... chúng từng là một cặp từ thời thượng cổ... đến thời Lý Đường mới bị tách ra... ”

 

Nhất Mục Ngũ tiên sinh nói lắp bắp đến độ xoắn cả lưỡi, con mắt trên trán cứ nháy nháy, còn bốn mắt còn lại thì liên tục liếc đông ngó tây, trông rất bất an.

Nó rặn mãi mới kể xong một câu chuyện: