Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 140



2.

A Vũ đem cầm nốt hai món trang sức cuối cùng trên người, giắt theo mấy đồng bạc trắng, quấn khăn kín đầu, thật sự lên đường đến Giang Bắc.

 

Giữa tiết tháng Ba rợp hoa khói mờ, cô trải qua muôn vàn khó nhọc, cuối cùng đứng trước cánh cổng một ngôi nhà cổ kính mang đậm nét xưa.

Lúc này, cô đã bệnh đến vàng vọt cả mặt mày, chẳng còn ra hình người.

 

Gió xuân mười dặm, liễu rủ đung đưa, ánh nắng chan hòa rọi xuống mái ngói xanh trầm và tường gạch xanh rêu của căn nhà giàu có kia, từ bên trong còn văng vẳng tiếng chim hót trong veo.

 

A Vũ lần dò hỏi đường khắp nơi, phải cố gắng lắm mới tìm được đến đây, sức lực gần như cạn kiệt.

Vì thấy lạnh, cô choàng tấm chăn cũ kỹ bẩn thỉu, run rẩy từng bước, đầu tóc rối bù, gầy gò tả tơi như một bà ăn mày già nua.

 

Những vết lở loét trên người cùng cơn đau ở hạ thân hành hạ cô từng cơn thấu xương.

Thậm chí cô còn ngửi thấy mùi tanh hôi bốc ra từ chính cơ thể mình.

 

Cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, cô ngất xỉu ngay trước cổng ngôi nhà ấy.

Khi tỉnh lại, đập vào mắt cô là một gương mặt xinh đẹp đoan trang, đôi mày khẽ nhíu, đầy vẻ lo lắng.

 

Người ấy búi tóc đơn giản kiểu phụ nhân, mặc một chiếc sườn xám tay lỡ thanh nhã, không điểm phấn tô son, nhưng dung nhan sạch sẽ, mộc mạc mà cuốn hút.

Tóc cô ta đen nhánh, chân mày cũng đen, ngũ quan hài hòa, nét mặt dịu dàng, đẹp như một bức họa.

 

A Vũ mở mắt, ngơ ngác nhìn người phụ nữ ấy.

 

Người kia mỉm cười, đưa tay đặt lên trán cô, dịu giọng nói:

“Cuối cùng cũng hạ sốt rồi. 

Cô có biết mình đã mê man suốt ba ngày không?”

 

Giọng cô ta thật dễ nghe, mềm mại như gió xuân.

 

A Vũ nằm trong chiếc chăn mềm ấm áp, nhìn thân thể mình đã được tắm rửa sạch sẽ, quần áo mới tinh.

Trong phòng thoang thoảng mùi lan thơm dịu, dễ chịu đến lạ thường.

 

Người phụ nữ ấy đang bưng một bát thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội từng muỗng, rồi đưa đến bên miệng cô.

A Vũ còn chưa kịp há miệng, thì cô hầu gái đứng bên đã vội bước tới:

“Phu nhân, để em làm cho.”

 

Chưa kịp đưa bát thuốc ra, tay áo người phụ nữ đã bị A Vũ nằm trên giường túm chặt, rồi bất ngờ cúi đầu, cắn mạnh một cái.

Bát thuốc đắng nghét, nồng mùi thảo dược, đổ tràn xuống chăn gối, ướt cả giường.

 

Cô hầu gái hoảng hốt kêu lên, tức giận lao đến kéo ra:

“Buông ra! Mau buông ra! Người bị gì vậy! 

Phu nhân nhà ta có lòng tốt cứu ngươi, sao ngươi lại lấy oán báo ân? 

Còn không buông tay, ta gọi người đánh c.h.ế.t ngươi bây giờ!”

 

A Vũ vẫn không chịu nhả.

Nhưng người phụ nữ kia – chính là Lý Thuần Quân – lại giơ tay cản cô hầu, dù đang đau vẫn nhẹ nhàng dùng tay kia ôm lấy lưng A Vũ, vỗ về như dỗ trẻ nhỏ.

 

“Đừng sợ, không sao đâu. 

Ở đây sẽ không ai làm hại cô cả, đừng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có tôi ở đây rồi. 

Tôi là chủ nhà này, chỉ cần tôi còn, cô không cần lo gì hết.”

 

Dưới từng lời vỗ về ấm áp ấy, A Vũ bất giác nhớ đến bao tủi nhục đời mình, những năm tháng phiêu bạt, những oan ức không ai hay, những đớn đau và khổ sở tưởng như chẳng thể vượt qua.

Lúc này đây, tất cả như tìm được chỗ để trút ra, cô bật khóc nức nở, không kìm lại được.

 

Lý Thuần Quân dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, xoa nhẹ đầu cô như dỗ dành một đứa trẻ.

A Vũ khóc đến mức đau lòng đứt ruột, nước mắt thấm ướt cả tà áo của người phụ nữ ấy.

 

Về sau, cô ở lại luôn trong nhà họ Trình.

Mà Lý Thuần Quân chính là vợ của Trình Hạc An, là Thiếu cô chủ của nhà họ Trình.

 

Lúc đầu, A Vũ không hề nói ra mối quan hệ giữa mình và Trình Hạc An.

Chỉ nhận mình tên là Dương Tú, từng làm kỹ nữ, bị đuổi đi vì mắc bệnh hoa liễu.

 

Trước khi biết rõ Lý Thuần Quân là người như thế nào, cô muốn giấu kín thân phận, tùy cơ ứng biến.

Trong lòng vẫn còn ôm ấp ý định báo thù.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện, Lý Thuần Quân hoàn toàn không giống những gì cô tưởng.

 

Trong căn nhà cổ nhà họ Trình ở Giang Bắc này, chỉ có mình Lý Thuần Quân là chủ.

Cô ấy từng là tiểu thư nhà họ Lý – một gia đình thương nhân ở Thượng Hải.

Từ nhỏ lớn lên tại đó, vì quan hệ làm ăn giữa hai nhà mà bị sắp đặt gả cho Trình Hạc An.

 

Đúng như những gì Trình Hạc An từng nói, mối quan hệ giữa hắn và cô ấy chẳng mấy tốt đẹp, thậm chí có thể nói là tệ.

Sau khi sinh con trai, không rõ vì lý do gì, cô ấy để lại con cho hắn rồi kiên quyết rời khỏi Thượng Hải, một mình chuyển đến Giang Bắc sinh sống.

Cha mẹ, cũng như người nhà họ Trình, đều sống ở Thượng Hải cả.

 

Lý Thuần Quân chân mày đen đậm, dung mạo có vài phần cứng cáp, song tính cách lại dịu dàng nhã nhặn, lời nói từ tốn, giọng điệu ôn hòa.

Cô ấy có tính khí cực kỳ tốt, khiến người khác dễ sinh thiện cảm.

 

Ban đầu, A Vũ không tin Lý Thuần Quân.

Cô luôn sợ Lý Thuần Quân cũng giống như Trình Hạc An – giỏi che giấu, ngoài mềm trong cứng, giả nhân giả nghĩa.

Dù sao thì Trình Hạc An cũng là kẻ tồi tệ tận cùng, vợ của hắn thì làm sao tốt lành cho nổi?

Một cái chăn, sao có thể sinh ra hai loại người?

 

Đó là kết luận đầu tiên của A Vũ về Lý Thuần Quân.

 

Nhưng về sau, A Vũ dần nhận ra — Lý Thuần Quân thực sự không giống Trình Hạc An.

 

Lý Thuần Quân là người lương thiện, từ đầu đến cuối chưa từng hỏi han chuyện quá khứ của A Vũ, chỉ dặn dò đám người hầu phải đối đãi tử tế với cô.

 

Biết A Vũ mắc bệnh hoa liễu, trên người còn có những vết lở loét ghê người, Lý Thuần Quân không hề tỏ vẻ ghét bỏ, ngược lại còn dịu dàng an ủi:

“Đừng sợ, bệnh này chữa được. 

Ta đã cho người đi mời đại phu nổi tiếng ở Dương Châu, chuyên trị bệnh phụ nữ, đơn thuốc ông ấy kê chắc chắn hiệu nghiệm.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Đã có lúc, A Vũ từng cho rằng mình sẽ chết.

Chính Lý Thuần Quân đã thắp lên tia hy vọng sống còn cho A Vũ.

Bệnh tình của cô phải mất tròn một năm mới dứt hẳn, trong thời gian ấy phải thay thuốc mấy lần, cuối cùng mới trị tận gốc, không còn bị dày vò đau đớn nữa.